Săn Lùng Omega

Tên truyện: Săn Lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Vanh
Proofreader: Kitnhuy
***
Chương 6:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
Ngồi trước lò sưởi, Riel chăm chỉ đánh bóng chân nến bạc. Công việc này sử dụng đến hóa chất, nên đối với người mới để hoàn thành một cách suôn sẻ thì thật sự không dễ dàng gì. Thế nhưng Riel lại làm rất tốt công việc này. Vốn dĩ, cậu cũng giống như các hầu gái khác, chủ yếu làm công việc dọn dẹp ở tầng một. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu được phân công làm việc trong phòng cầu nguyên của gia đình, nơi tôn nghiêm bậc nhất mà chủ nhân thường xuyên lui tới.
Castor thường dùng phần lớn thời gian ở thư phòng và phòng cầu nguyện, có lẽ vì xuất thân từ một gia đình có truyền thống tôn giáo.
Số lượng người hầu trong dinh thự nhà Marguerite đông đến mức, dù làm việc cùng một khu nhà chính, vẫn có những gương mặt mà Riel chưa từng gặp. Nhưng cả quản gia lẫn người phụ trách nội vụ đều là những người có trí nhớ tuyệt vời. Và Riel, người luôn làm việc chăm chỉ, giỏi xử lý các công việc lặt vặt hơn bất kỳ ai, đã sớm bọt vào mắt xanh của họ.
Dù vậy, việc một người hầu mới vào đã được phân công làm việc ở phòng cầu nguyện cũng đủ để khiến người khác nảy sinh ganh ghét. Bởi có không ít người trong dinh thự luôn muốn được lọt vào mắt xanh của chủ nhân. Dù mỗi sáng họ đều có thể trông thấy chủ nhân trong phòng cầu nguyện, nhưng việc chỉ ngồi xa tít trong góc phòng như một hạt cát và lặng lẽ dõi theo ngài thì hoàn toàn khác so với việc trở thành một trong số ít người được hiện diện trong cùng một không gian.
Là người nhạy bén, Riel cũng nhận ra có vài cô hầu gái và Omega trong số những người hầu nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng cậu giả vờ không biết và cố tình lờ đi những ánh nhìn ấy.
Thế nhưng hôm nay, bầu không khí trong dinh thự có phần kỳ lạ. Dù không ai nói ra, nhưng cả không khí xung quanh cũng toát lên điều gì đó bất thường.
“Ngài ấy, người mà lâu nay đến một sợi tóc cũng chẳng thấy, hôm nay lại bất ngờ đến đây…chuyện gì vậy chứ?”
Một người ngồi cạnh Charlotte thì thầm, hạ giọng xuống hết mức có thể.
Riel vẫn tiếp tục lau chân nến bạc, mắt khẽ liếc nhìn về phía đó. Khi vừa chạm mắt với Charlotte, cậu mỉm cười nhẹ rồi định cúi đầu xuống, nhưng Charlotte lại ra hiệu bảo Riel lại gần. Cậu liếc nhìn xung quanh một lượt rồi cẩn thận bước đến và ngồi xuống cạnh họ.
“Làm tốt lắm. Sao lại ngồi một mình? Cứ ở cạnh mọi người sẽ dễ thở hơn đấy.”
Charlotte nhích người sang bên nhường chỗ rồi khẽ nói. Trước kia khi còn ở nhà thổ, phần lớn thời gian cậu đều cô độc một mình. Chỉ khi phục vụ các Omega, cậu mới được ở gần mọi người. Cũng chẳng còn cách nào khác, là một người không phải Omega thì Riel chỉ được giao các công việc như giặt giũ, quét dọn,...chúng đều là những công việc vặt vãnh mà những việc đó cậu đều phải tự mình giải quyết nhanh chóng.
“Với người mới làm lần đầu mà như thế đã là giỏi lắm đấy.”
Người hầu ngồi đối diện Charlotte lên tiếng. Anh ta là một chân chạy (footman) cấp dưới của quản gia, và anh ta nói rằng đã làm việc trong nhà này được năm năm. Lời khen vừa rồi là anh ta dành cho Riel vì cách cậu đánh bóng chiếc chân nến bạc.
Riel đang mải miết với việc lau chân nến, bỗng cậu khựng tay một chút rồi cúi đầu đáp lễ.
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ? Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Việc đánh bóng chân nến hay đồ dùng bằng bạc không hề dễ dàng. Đồ bạc phải được đánh bóng bột oxit sắt, hay còn gọi là rouge một loại chất mài dành cho kim loại quý. Người ta đổ một ít lên đĩa, trộn với amoniac cho đến khi sệt lại rồi dùng ngón tay bôi lên và chà xát.
Đánh bóng đồ đạc là một trong những công việc chính của chân chạy. Bình thường, họ mặc đồng phục lộng lẫy để đón khách, tháp tùng chủ nhân khi đi ra ngoài bằng xe ngựa hoặc hầu bàn trong các bữa ăn. Nhưng khi không có việc tiếp khách, họ sẽ quay lại với công việc lau chùi đồ bạc. Vì thế mà bàn tay của chân chạy thường sần sùi, thô ráp như tấm ván cũ.
“Không đau tay à?”
“Dạ, không sao ạ.”
Riel khẽ đáp, tay vẫn tiếp tục làm việc.
“Riel còn nhỏ mà giỏi thật đấy.”
Charlotte nhìn Riel, nói. Cậu không hiểu rõ ý cô là gì, chỉ chớp mắt.
“Lần đầu tiên ở nhà cũ, khi họ bảo tôi đánh bóng đồ đạc cho một bữa tiệc, cả ngày hôm đó tôi chẳng làm được gì cả. Đôi tay thì chi chít mụn nước.”
Với Riel thì chừng này chẳng đáng gì. Ở nhà thổ, cậu từng phải giặt giũ và rửa bát bằng tay trần giữa mùa đông rét buốt. Nước tro tàu thật sự rất độc, từ nhỏ tay cậu đã thô ráp vì luôn phải ngâm nước và chạm vào xà phòng mạnh quá nhiều. Nước ấm thì chẳng bao giờ có. Về sau, tay cậu còn bị chàm, nứt nẻ và rớm máu. Lucy thấy thương thỉnh thoảng còn bôi kem dưỡng cho cậu. Giờ thì tình trạng đã khá hơn, nhưng cứ đến mùa đông thì tay cậu lại ngứa và nứt đến chảy máu.
“Lần đầu tiên đánh bóng đồ bạc đã khiến hai tay đau đớn đến mức tôi phải đi than phiền với quản gia. Vậy mà, ông ấy lại lạnh lùng bảo đó là công việc của tôi, lúc đó tôi thật sự đã rất tủi thân.”
“Nhưng quản gia nhà mình chẳng phải là người rất dịu dàng sao?”
Riel nghiêng đầu hỏi một cách ngây thơ.
Ở nhà thổ, nếu làm phật ý người chủ Riel sẽ bị đánh ngay lập tức. Có lần, cậu bị tát chỉ vì mệt mỏi mà ngủ gật trong góc phòng vào ban đêm, không kịp thay ga giường trước khi đón lượt khách tiếp theo. Cũng không ít lần bị đánh vào đầu chỉ vì ga giường chưa kịp khô. Mùa mưa thì chuyện chăn ga ẩm ướt là điều không thể tránh khỏi, cho dù Riel có siêng năng đến như thế nào cũng chẳng thể thay đổi. Nhưng chẳng có ai nương tay với cậu. Thậm chí, có khi cậu còn bị đá. Vì thế mà cơ thể nhỏ bé của cậu lúc nào cũng đầy những vết bầm chồng chéo lên nhau. May mắn là khi đã quen việc và thành thạo hơn thì số lần bị mắng mỏ hay bị đối xử tệ cũng ít đi, đó có thể được coi là điều may mắn hiếm hoi trong cuộc sống trước kia của cậu.
“Quản gia mà dịu dàng á?Em không biết dịu là gì rồi. Dịu dàng là để nói về chủ nhân của chúng ta.”
Trước lời của chân chạy, Charlotte gật đầu đồng tình.
“Ở bên ngoài, gia tộc Marguerite cũng được khen ngợi khắp nơi, xem ra đúng thật. Em mới chỉ gặp chủ nhân đúng một lần, nhưng cảm giác ngài ấy có vẻ là một người rất tốt.”
Riel vừa lau dọn lò sưởi, vừa nhớ lại lần chạm mặt trước cửa ngày hôm ấy.
“Dù sao thì em vẫn là người may mắn đấy. Ở đây chắc hẳn có không ít người hầu dù làm việc cả đời cũng chẳng một lần được nói chuyện với chủ nhân đâu.”
Riel gật đầu. Chắc là thế thật, bởi ở đây có rất nhiều người. Và dù cho chủ nhân có dịu dàng đến đâu thì cũng không thể nhớ được hết tên, tuổi hay khuôn mặt của từng người hầu. Càng không có dư dả thời gian để nhớ từng người hầu hay bắt chuyện với họ.
“Nhưng mà…em là một Omega à?”
Nghe câu hỏi của chân chạy, Riel khựng lại.
“À, vâng.”
Riel vẫn cứng đờ như kẻ có tội mỗi khi câu chuyện về đặc tính được nhắc đến. Cậu căm ghét gã quý tộc đã khiến mình thành ra nông nỗi này. Nhưng đồng thời, việc bỏ lại người đó trong rừng cứ mãi ám ảnh cậu. Hắn giờ ra sao? Có đang điên cuồng tìm kiếm cậu để giết chết không? Hay chẳng màng đến, chỉ xem cậu là một trò tiêu khiển và giờ đang săn lùng một Omega khác?
“Riel.”
“Vâng ạ?”
“Riel tiếp tục động tác tay đang dang dở, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Charlotte.”
“Này, hôm nay em cố gắng ở yên trong phòng cầu nguyện nhé.”
“Dạ?”
“Trời ạ, giải thích thế nào đây?Danny, phải nói sao bây giờ?”
Charlotte quay sang hỏi chân chạy. Anh ta chỉ khẽ lắc đầu.
“Chỉ trốn thôi thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
“Nhưng cứ để em ấy tự đi lung tung cũng không ổn. Tự dưng tôi cảm thấy không yên tâm”
Riel hoàn toàn không hiểu nổi cuộc trò chuyện của hai người. Cậu muốn hỏi họ đang có chuyện gì, nhưng không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn cả hai. Trong lúc đó, tay cậu vẫn miệt mài làm việc. Đúng lúc ấy…
“Chủ nhân!”
Danny bật dậy khỏi chỗ ngồi. Riel vừa thấy người bước vào phòng cầu nguyện cũng vội vàng đứng phắt dậy như có lò xo dưới chân, rồi nhanh chóng cúi đầu.
“Chút nữa Joshua sẽ đến, nên hãy rời khỏi đây đi.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Charlotte vội vàng đáp lời. Còn Riel, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết cúi đầu thật sâu.
Castor ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong phòng cầu nguyện. Danny vội đặt cây chân nến xuống và ra hiệu bằng ánh mắt cho các người hầu khác. Charlotte kesi Riel đi.
“Sao, sao vậy ạ? Em vẫn chưa làm xong mà…”
“Chủ nhân bảo lui rồi. Mau ra ngoài đi.”
Riel ngơ ngác, nhưng nhìn qua không khí xung quanh thì có vẻ đúng là phải rời đi thật, nên cậu cũng vội vã rời đi.
“Gia chủ tương lai của chúng ta đây rồi.”
Lúc ấy, có ai đó đang tiến về phía này, cất giọng lớn. Đám người hầu đang định rời khỏi phòng lập tức dừng bước, cúi đầu. Riel cũng vội vàng cúi đầu thật sâu.
“Là cậu chủ đấy.”
Charlotte khẽ thì thầm. Lúc đó Riel mới nhận ra người tên Joshua mà chủ nhân nhắc đến chính là cậu chủ của gia tộc này. Có lẽ vì những lời đồn đã nghe từ trước, dù cậu chủ chưa làm gì, Riel đã cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Một bầu không khí nguy hiểm và lạnh lẽo bao trùm.
“Joshua, đây là phòng cầu nguyện.”
“Thì sao? Muốn em cầu nguyện à? Sáng nay em cầu nguyện rồi.”
“Nơi này cần sự trang nghiêm.”
Castor ngồi ở hàng ghế đầu, vẫn không đứng dậy, bình thản nói. Joshua bước dọc lối đi giữa phòng, hướng đến chỗ Castor đang ngồi.
“Nghe nói đã tuyển thêm hầu gái mới.”
Joshua đảo mắt lướt qua những người hầu đang cúi đầu trước hắn. Vì tất cả đều cúi đầu, nên hắn không thể thấy rõ mặt, nhưng vài người trong số đó hắn đã từng gặp qua. Ánh mắt của Joshua dừng lại ở đâu đó. Mái tóc nâu xoăn? Khi hắn khựng lại, Castor lên tiếng.
“Trước hết, ngồi xuống đi.”
Joshua chăm chú nhìn mái tóc xoăn nấu ấy.
“Không đến mức tương tư gì mà…”
Chẳng thể nào lại ở đây được. Joshua thầm giễu chính mình. Rồi hắn bước đến hàng ghế đầu và ngồi xuống bên cạnh anh trai. Trong lúc đó, tất cả người hầu đã rời khỏi phòng cầu nguyện. Riel cũng theo họ ra ngoài, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại. Dù chưa nhìn rõ mặt hay nói một lời nào, cậu vẫn biết một điều rằng phải tránh xa người kia, giữ khoảng cách xa nhất có thể. Một cảm giác kì lạ khiến Riel rùng mình.
“Vừa rồi là cậu chủ thật sao?”
Riel khẽ hỏi lại, như muốn xác nhận lần nữa.
“Ừ. Chính là cậu chủ, người với vô số những lời đồn đại ấy. Riel cũng nghe những lời đồn về cậu chủ rồi phải không?”
Riel gật đầu một cách dè dặt.
Vì suốt đời chỉ sống trong nhà thổ, Riel gần như chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Dù đã sớm sợ hãi nhân vật nghe qua từ những lời đồn ấy, cậu lại không hề biết hắn trông như thế nào. Sống giống như ếch ngồi đáy giếng đến mức chỉ khi đến đây, Riel mới biết khu rừng mà mình từng vào hát dâu thuộc sở hữu của gia tộc Marguerite. Dù vậy, Riel cũng chưa từng nghĩ đến việc gã quý tộc đã khiến cậu phát hiện ra mình là một Omega lại có thể là người của nhà Marguerite. Bởi vốn dĩ, có quá nhiều người ra vào những khu rừng thuộc gia tộc Marguerite hay Medicis, nên cậu không thể nghĩ sâu xa đến thế.
“Nhưng mà cậu chủ có vẻ rất khác với chủ nhân.”
Chủ nhân lúc nào cũng điềm tĩnh, chưa từng lớn tiếng dù chỉ một lần. Nhưng cậu chủ, người mà Riel hôm nay chỉ mới gặp lần đầu, dường như có tình cách hoàn toàn khác.
“Sao cậu chủ không ở trong nhà chính vậy ạ?”
“Ở biệt viện có nhiều thứ vẫn hợp với cậu chủ hơn.”
Nghe chân chạy Danny nói, Riel nghiêng đầu đầy thắc mắc.
“Riel, em phải cẩn thận đấy.”
Charlotte hạ giọng nói. Riel gật đầu theo phản xạ, nhưng cậu vẫn không rõ rốt cuộc mình phải cẩn thận điều gì. Và rồi cậu chợt nhận ra, Danny là người hầu đã làm việc lâu năm thì không nói, nhưng Charlotte lại dường như biết rất nhiều chuyện mặc dù cùng đến đến đây với cậu chưa được bao lâu.
***
“Em thấy trong người ổn chứ?”
Castor trước tiên hỏi thăm sức khỏe em trai mình.
“Giờ thì ổn. Kỳ động dục kết thúc từ đời nào rồi.”
Castor chỉ đơn thuần hỏi về sức khỏe, nhưng Joshua lại trả lời về kỳ động dục.
“Lần này kỳ động dục kéo dài bất thường.”
“Không phải cơ thể có vấn đề gì chứ?”
Dù nổi tiếng là một kẻ ăn chơi phóng đãng, thì Joshua cũng vẫn là đứa em trai duy nhất của Castor. Trong ánh mắt của Castor thoáng hiện lên sự lo lắng. Anh hiểu rõ những lời đàm tiếu ngoài kia về em mình. Với tư cách là gia chủ, thì làm sao có thể không biết? Nhưng dù thiên hạ có chỉ trích ra sao, thì Joshua vẫn là em trai ruột của anh. Đứa em duy nhất, quý giá và đáng trân trọng, ít nhất với riêng Castor là vậy.
“Chỉ là không được dùng cái đó thôi.”
Trước những lời lẽ thô tục của Joshua, Castor cuối cùng cũng cau mày.
“Đây là phòng cầu nguyện đấy.”
“Biết rồi. Nhưng gọi thế nào đây?Cái đó thì gọi là cái đó thôi, đúng không? Chúa ơi?”
Joshua thản nhiên nhìn lên cây thánh giá treo phía trước rồi nhếch môi cười tinh quái. Dù đã lớn, nhưng những lúc thế này lại y như hồi bé. Castor thở dài, thầm cầu nguyện sám hối thay cho cậu em trai của mình, rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Em định cứ hành xử trẻ con như thế này đến bao giờ?”
“Em có phải gia chủ đâu, mà thế thì sao chứ?”
Castor khẽ tặc lưỡi. Còn Joshua chẳng màng để tâm đến những lời của anh trai, vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm cây thánh giá.
“Nghe bảo em nói với cha rằng nên đề cử Cesare làm Nam hậu.”
Sau khi kết thúc lời cầu nguyện, Castor bỗng lên tiếng.
“Anh, cách nói có hơi kỳ cục quá đấy. Người ta mà nghe được lại tưởng cha là Vua mất.”
“Joshua.”
Castor trừng mắt, nghiêm giọng gọi tên Joshua. Lời vừa rồi rõ ràng là một sự bất kính.
Nhà Marguerite là một trong những đại quý tộc có quyền lực nhất ở Albitro, ngang hàng với nhà Medicis. Họ sở hữu khối tài sản khổng lồ đủ để sống sung túc qua nhiều thế hệ mà chẳng cần làm gì. Nhưng trong mắt của một số người, việc một gia tộc xuất thân là giáo sĩ lại hưởng thụ sự giàu sang như thế dường như là cái gai trong mắt. Ở các nước khác, giáo sĩ thường bị xem như tầng lớp trung lưu giống thương nhân, nhưng ở Albitro, họ lại được đối đãi như những đại quý tộc và điều này đã khiến cho không ít người khó chịu. Hai vị giáo hoàng từng tồn tại trước đây là kết quả âm mưu của cựu nhà vua và một vài gia tộc khác, nhằm làm suy yếu thế lực của nhà Marguerite.
Nhưng nhà Marguerite không phải là kẻ sẽ khoanh tay đứng nhìn mà chịu đựng như thế. Bề ngoài lúc nào cũng mỉm cười tao nhã, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc họ đã duy trì quyền lực của mình suốt hàng thế kỷ qua thì cũng đủ để thấy đây không phải là một gia tộc tầm thường. Những kẻ bị vẻ ngoài đó đánh lừa, vị vua đời trước và một số quý tộc đều đã phải trả một cái giá rất đắt.
Đặc biệt, Joshua vô cùng khinh bỉ những kẻ không biết thân biết phận dám trèo lên đầu người khác. Là một Alpha cực trội, lại được sinh ra trong gia tộc Marguerite, vốn đã là một đại quý tộc lâu đời ở Albitro, làm sao hắn có thể đứng nhìn đám quý tộc tầm thường chả có tí thế lực gì chỉ sở hữu những kẻ Alpha trội hạng xoàng lộng hành! Chắc hẳn cánh đó trông thật thảm hại và chướng mắt? Những gia tộc quý tộc từng đồng lồng với vị vua đời trước đều lần lượt bị diệt vong vì nhiều tội danh khác nhau, lặng lẽ đến mức chẳng ai biết.
Một trong hai vị giáo hoàng, người được vị vua đời trước đưa lên đã bị lật đổ. Qua những sự kiện đó, thế lực của gia tộc Marguerite càng trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.
Và chính Joshua là người đã đẩy sức ảnh hưởng của gia tộc Marguerite tiến xa thêm một bước, một cách kiên cố hơn.
Tuy không chính thức kết hôn với nhà vua, nhưng Joshua đã đề xuất với cha mình vị gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Marguerite, đưa Cesare lên làm nam hậu mới sau khi hoàng hậu băng hà. So với Castor, tân gia chủ thì Joshua thân thiết với cha hơn. Có lẽ vì Joshua là con út, nên hắn cũng biết cách nũng nịu để người cha có thể mềm lòng mà dễ dàng lấy lòng ông hơn. Tuy lúc nào cũng tỏ vẻ chẳng quan tâm đến thế sự, nhưng Joshua thực chất lại biết rất nhiều và cũng để tâm đến mọi thứ. Vì thế, ngay khi nghe loáng thoáng về chuyện vương thất chuẩn bị lập hoàng hậu mới, hắn đã nhanh chóng thuyết phục cha ủng hộ Cesare Borgia.
“Anh à, việc Cesare trở thành nam hậu sẽ có lợi cho chúng ta.”
Trước câu nói ấy, Castor nhìn chằm chằm em trai mình.
“Chẳng phải em là bạn của Cesare sao?”
“Ừ, là bạn.”
“Vậy mà em vẫn muốn đẩy bạn mình vào cung điện, nơi chẳng hề có tình yêu đó ư?”
“Anh, tình yêu là cái gì chứ?”
Joshua theo thói quen lấy điếu thuốc từ trong túi ra, nhưng rồi lại tặc lưỡi vì nhớ ra đây là phòng cầu nguyện của gia đình. Dù là Joshua, thì hắn cũng kiêng dè không hút thuốc trong phòng thờ.
“Anh à, Cesare mà sống tốt trong cung điện thì chúng ta mới có thể tiếp tục bám vào vương thất, ung dung hưởng lợi được. Anh biết rồi đấy, lúc nào cũng đầy rẫy những kẻ coi thường và muốn gây sự với chúng ta. Dù cho chúng có cố gắng vùng vẫy đến mấy cũng chẳng thể làm được gì, nhưng vẫn nên chuẩn bị cho mọi trường hợp “lỡ như”. Đề phòng một chút cũng chẳng thiệt gì.”
Đợi đến lúc mất bò mới lo làm chuồng, thì dù cho có than vãn cũng chẳng thể làm được gì, chi bằng làm ngay từ bây giờ để tránh những rắc rối không đáng.
“Cesare thì được ở cạnh vị vua mà cậu ta thích, như vậy là đủ. Chúng ta chỉ cần đẩy cậu ta vào vị trí đó, rồi đứng bên hưởng lợi thế là xong.”
Joshua đứng dậy với vẻ mặt chán chường.
“Nếu còn gì muốn nói thêm thì ra ngoài đi. Tôi muốn hút thuốc.”
Castor thở dài, rồi cũng đứng lên đi theo Joshua. Rời khỏi phòng cầu nguyện, Joshua hướng về phía phòng ăn. Nhưng rồi hắn ta đột ngột đừng bước.
“Khoan đã.”
Nói xong, Joshua đảo mắt nhìn xung quanh. Bước chân đang hướng về phía phòng ăn bỗng nhiên đổi hướng. Không chút do dự, hắn tiến thẳng về phía ai đó.
“Là em đúng không? Đúng là em rồi, nhóc con!”
Mái tóc xoăn nâu vừa thấy ban nãy trông thật đáng yêu. Joshua nắm chặt vai người hầu đang quay lưng, giọng hắn đầy vẻ thích thú.
“Hóa ra em trốn ở đây sao!”
Bị giữ lấy giữa lúc đang làm việc, đôi mắt Riel mở to kinh ngạc. Trong khoảnh khắc, cơ thể cậu bị xoay lại, đối diện với đôi mắt như biển xanh sâu thẳm. Riel nghẹt thở, như thể đang có cả một đống đất đá đổ ập lên người. Cảm giác như bị ném vào một khu rừng rậm rạp, bao quanh bởi những cây cổ thụ.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
– Còn tiếp ở chương sau –
***
Tên truyện: Săn Lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Vanh
Proofreader: Kitnhuy

Bình luận (1)
Carrot
5 days agoHóngggg aaaaaaaaaaaaaaaaa