Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 05

Săn Lùng Omega

TCCD 7461 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 5:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

Lời hứa “sẽ đến sớm” dĩ nhiên chỉ là lời hứa suông nói cho có mà thôi. Trước tiên Joshua sẽ ghé qua chỗ tụ họp của đám bạn thân.

“Vẫn chưa tìm thấy à?”

“Xin lỗi thưa ngài.”

Gã thợ săn do Frost cho mượn cúi đầu khúm núm, Joshua thở dài như thể bất lực rồi ngậm điếu thuốc. Từ xa, cỗ xe ngựa chở Frost, chủ nhân của đám thợ săn đang tiến vào khu đất phía trước.

“Đến rồi sao?”

“Làm gì đấy? Không vào à?”

Với Joshua, đây là lần hiếm hoi hắn ra ngoài sau chuỗi này rúc trong nhà vì kì động dục.

“Vào thôi.”

“Chưa có tin tức gì à? Vậy chắc chết rồi. Nếu người của bọn tao tìm trong ba ngày mà không thể tìm thấy gì, thì chẳng còn hy vọng gì nữa đâu.”

“Phải nói là nó trốn kỹ thật đấy. Mà này, người hầu mới của gia tộc Medicis thế nào? Có đứa nào mày ưng ý không? Mày thích chui rúc dưới váy bọn hầu gái mà, đúng không? Hay là tao nhớ nhầm?”

Joshua cố tình châm chọc, thử phản ứng của Frost, vốn nổi tiếng là kẻ nhớ dai không kém gì mình.

“Sao? Nếu tao bảo có đứa tao thích thì mày tính mò đến xem hàng à?”

“Cũng vui đấy. Nhưng giờ tao chẳng có tâm trạng cho lắm. Thằng Omega đó, nhất định tao sẽ bắt được nó. Cứ chờ đấy.”

“Nó thật xui xẻo, khi dính phải thứ như mày.”

Frost lắc đầu ngao ngán.

“Thế thật sự không có đứa hầu gái nào vừa ý mày à?”

“Còn nhỏ quá, phải tốn thời gian để uốn nắn.”

“Ôi chao, tội nghiệp thật. Cô bé xinh đẹp đó chắc sẽ bị đánh đập, hành hạ đủ kiểu cho mà xem.”

Joshua làm bộ mặt thương cảm, dù chẳng lấy một chút tội nghiệp.

“Đánh đập gì chứ. Là đang cưng chiều nó đấy.”

Trước lời lẽ trơ trẽn của Frost, Joshua cười khẩy hỏi lại:

“Lần này cũng chia sẻ chứ?”

“Lần này thì không.”

“Sao?Ưng đến vậy cơ à?”

“Vì tao nghĩ mày sẽ giết nó mất.”

“Sao tao lại giết hầu gái của nhà khác chứ? Dù có là tao đi nữa, thì cũng sẽ không làm chuyện đó.”

Joshua nhún vai, đúng lúc đó…

“Sao đến đây lâu rồi mà còn đứng ngoài này? Bắt ta phải đích thân ra đây đón các ngươi sao?”

“Diện kiến Nam hậu bệ hạ.”

“Đã bảo đừng gọi ta như thế rồi cơ mà!”

Người đàn ông đứng trước hai người họ giận dữ chĩa lưỡi gươm sắc lạnh về phía Joshua. Joshua cười lớn, dùng ngón tay búng nhẹ vào lưỡi gươm, bất ngờ ôm lấy eo người đàn ông đứng đối diện.

“Ahahaha! Thế này thì làm sao vào cung được chứ?”

“Thằng khốn nạn này!”

Thật đúng là một hành động vô cùng hỗn xược. Dám cư xử thô lỗ với người sắp trở thành Nam hậu của vương quốc này!

Nhà Medicis và nhà Marguerite vốn là những đại quý tộc giàu có tự thân, nhưng nhà Borgia lại có tầm ảnh hưởng theo một cách khác. Bởi lẽ thế hệ trước, từng có người của nhà Borgia kết hôn với Vua. Chính vì vậy, nhà Borgia được sếp vào hàng cao hơn so với gia tộc Medicis hay Marguerite. Mặc dù vậy, ba người họ lại vẫn là bạn của nhau.

Sáu tháng trước, nhà vua đương nhiệm Valentino Visconti đã mất đi người Hoàng hậu mà ngài hết mực yêu thương. Cựu hoàng hậu không xuất thân từ đại quý tộc mà chỉ là con gái của một gia đình quý tộc bình thường. Dẫu vậy, hai người vốn dĩ là bạn thuở nhỏ và vì tình cảm sâu nặng, cuối cùng vua Valentino cũng cưới người làm hoàng hậu.

Nhưng Hoàng hậu bẩm sinh sức khỏe yếu, và chỉ sau năm năm kết hôn người đã qua đời mà chưa sinh được người con nào. Các quý tộc đã gây sức ép, yêu cầu nhà vua lập hoàng hậu mới chỉ sau sáu tháng kể từ khi vị trí ấy để trống. Họ cho rằng cần phải có hậu duệ, và ngôi vị hoàng hậu không thể để trống quá lâu. Vì thế, một tháng sau người được chọn sẽ chính thức lên ngôi hoàng hậu. Người đó chính là Cesare Borgia.

“Nam hậu bệ hạ của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ chưa đây?”

Cesare Borgia là một Omega giới tính nam. Thế mà Joshua lại cư xử như thể  đang tiễn con gái đi lấy chồng. Cesare trừng mắt, nhìn hắn đầy giận dữ.

“Ta nhất định sẽ tuyệt diệt hai nhà Medicis và Marguerite.”

Dù cho Cesare có nói những lời lẽ đe dọa đẫm máu, Joshua và Frost cũng chỉ cười khẩy chẳng màng để tâm.

“Bọn tao chỉ thấy thương cảm cho mối tình đơn phương của mày, nên mới giúp một tay thôi.”

Đáng tiếc thay, Cesare đã thích nhà vua từ nhỏ, và tình cảm đó đến giờ vẫn không hề thay đổi. Joshua lắc đầu trước sự si tình, nói đúng hơn là cố chấp của Cesare.

“Dù vậy, tao cũng không muốn trở thành con chim trong lồng.”

Thế lực đứng sau việc đưa Cesare lên làm hoàng hậu chính là hai gia tộc đang đứng trước mặt kia. Và những kẻ đã xúi giục hai vị gia chủ không ai khác ngoài Joshua và Frost.

Cả hai đều biết rất rõ về mối tình đơn phương của Cesare. Bề ngoài, họ nói là muốn giúp bạn, nhưng có thật là như thế hay không thì chẳng ai dám chắc.

“Tao chỉ muốn sống với Frost thôi.”

“Điên rồi, thằng này.”

Joshua vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má Cesare. Đôi mắt Cesare lại sắc lên.

“Nếu mà lấy Frost, thì ngày nào mày cũng sẽ phải bò dưới chân nó. Muốn thế à?”

“À…”

Frost nhàn nhã nhâm nhi tách trà. Ai mà ngờ được sự hung bạo và tàn nhẫn ẩn giấu sâu bên trong con người đó.

“Thà lấy tao còn hơn. Tao sẽ đối xử tốt với mày.”

“Dù có phải sống cô độc trong cung điện cả đời, tao cũng nhất định không lấy mày.”

Cesare nhìn Joshua nói. Joshua cười nham hiểm rồi nhún vai.

“Dù sao tao cũng hơn Frost chứ. Ít nhất thì tao không đánh đập, cũng chẳng bắt mày bò lê dưới sàn.”

“Phải rồi, mày không đánh…mày chỉ giết tao thôi.”

Cesare đáp lại một cách qua loa, vẻ mặt như muốn bảo “đừng nói nhảm nữa”. Joshua nhấm nháp ly rượu, chỉ khẽ nhướng mày rồi hạ xuống.

Frost vốn là một kẻ có xu hướng thống trị và bạo dâm. Joshua cũng thế, nhưng khuynh hướng bạo dâm của hắn còn mạnh hơn. Với một kẻ nhưng vậy lại bảo là không đánh đập thì đúng là chuyện nực cười.

“Nghe nói lần này mày đang tìm một Omega? Nó làm gì sai à?”

“Sai gì chứ. Tao chỉ muốn yêu chiều nó thôi. Biết đâu đấy, nếu nó mang thai đứa con tao, có khi sẽ trở thành cậu chủ của cái gia tộc Marguerite này.”

“Dù Omega đó có mang thai con mày, nó cũng chẳng thể trở thành cậu chủ nhà Marguerite được đâu. Mày đâu phải gia chủ, chỉ là con thứ thôi.”

“Tao chẳng quan tâm. Ai lại thèm cái vai trò gia chủ phiền phức đó chứ. Sống phóng túng, tiêu tiền của cha mãi mãi chẳng sướng hơn à?”

Nhưng Frost biết và Cesare cũng biết. Khi gã ăn chơi phá phách, ngông cuồng này nghiêm túc thì đáng sợ đến mức nào.


***


Dù đang ở ngưỡng cửa chuyển giao sang mùa hè, thời tiết ở Albitro vẫn khá se lạnh, nên vào những ngày mưa người ta vẫn thường đốt lò sưởi vào buổi sáng hoặc chiều tối.

Ở nơi Riel từng sống, cậu thường phải dậy sớm mỗi sáng để dọn dẹp lò sưởi, một mình chuẩn bị cho buổi sáng ở nhà thổ. Nhà thổ vốn là nơi nhộn nhịp về đêm, mọi người đều ngủ muộn và chỉ bắt đầu ngày mới khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Nhưng đối với người chuyên làm những công việc vặt như Riel, lại có quá nhiều việc cần làm nên buộc phải dậy sớm.

Một ngày của người hầu trong gia tộc Marguerite bắt đầu từ sáu giờ sáng. Họ dọn dẹp trong một giờ, sau đó dành khoảng ba mươi đến bốn mươi phút để dự buổi lễ sáng. Tất cả người hầu làm việc trong tòa nhà chính, không ai được phép vắng mặt, tất cả đều phải tập trung tại phòng cầu nguyện, đó là một phần quan trọng trong sinh hoạt hằng ngày của gia tộc Marguerite.

Sau buổi cầu nguyện là giờ huấn thị. Như thể mỗi ngày đều phải xưng tội và cầu xin sự tha thứ, họ sẽ cùng nhau nhìn lại những việc xảy ra hôm trước. Người hầu nào phạm lỗi nghiêm trọng sẽ bị gọi tên trong giờ huấn thị, và tội lỗi của họ sẽ được công khai trước toàn thể mọi người. Sau khi buổi lễ kết thúc, họ sẽ phải đến phòng trừng phạt. Riel vẫn không biết rõ những gì diễn ra bên trong căn phòng đó.

Những người hầu không bị gọi đến phòng trừng phạt thì sẽ đến phòng ăn để dùng bữa sáng sau khi buổi cầu nguyện kết thúc. Riel thầm cảm thấy biết ơn vì ít nhất ở đây còn có giờ giấc ăn uống đàng hoàng. Chỉ riêng việc có thể ngồi xuống ăn uống một cách thoải mái thôi cũng đã là một điều đáng quý!

Ngồi trước lò sưởi trong phòng yến tiệc ở tầng một, Riel cẩn thận dọn sạch phần tàn tro còn sót lại. Sau đó, cậu dùng than chì bắt đầu đánh bóng phần kim loại của lò sưởi.

“Làm việc nhiều rồi phải không? Đôi tay khéo léo thật đấy.”

Riel đang chăm chỉ lau dọn lò sưởi thì có tiếng nói từ phía sau. Cậu quay đầu, chạm mắt với người đối diện, đó là quản gia nội trợ phụ trách trông coi các hầu nữ. Thông thường quản gia nội trợ là cánh tay phải của nữ chủ nhân, nhưng vì nhà Marguerite hiện tại chưa có phu nhân nên bà ta đảm nhận việc quản lý toàn bộ người hầu làm việc trong nhà.

Riel vốn dĩ đã khéo tay. Hơn nữa, cậu đã có một thời gian dài làm việc, nên cậu rất giỏi xử lý những công việc lặt vặt. Từng sống trong môi trường phải luôn dè chừng và quan sát sắc mặt người khác, dần dần Riel trở nên nhạy bén hơn trong mọi hành động của bản thân.

“Cảm ơn bà. Cháu làm việc từ khi còn nhỏ nên giờ đã quen rồi ạ.”

Riel cúi đầu đáp.

Hàng mi dài cong vút của cậu trông đẹp hơn hẳn những cô hầu gái khác ở đây. Khoảnh khắc đó, người quản nhìn Riel và cảm thấy có một chút gì đó bất thường.

Hôm qua, quản gia truyền lại lời rằng cậu chủ sẽ đến tòa nhà chính hôm nay. Đó không phải là một tin vui. Người quản gia nội trợ định nói gì đó với Riel nhưng rồi lại im lặng. Bởi bà không biết nên nói thế nào cho phải.

Bà không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên vai Riel. Trong cái chạm khẽ đó, chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.

Riel cần thận ôm chiếc thùng đựng tro mà cậu vừa gom lại.

“Úi chà.”

Trang phục mà gia tộc Marguerite cung cấp cho cậu quả thật rất tuyệt vời, nó không hề có điểm nào khiến cậu cảm thấy bất tiện.

Ở nhà thổ trước đây, quần áo của Riel chẳng khác nào một mớ giẻ rách. Vải thô cứng, dù có giặt thế nào cũng không sạch nổi vết bẩn. Tay áo và cổ áo thì cứ sờn rách theo thời gian. So với những thứ đó, thì bộ đồ cậu đang mặc bây giờ mềm mại và thoải mái đến mức khiến cậu cứ ngỡ như bản thân đang nằm mơ.

Không chỉ quần áo, mà cả môi trường làm việc cũng không thể nào so sánh bằng. Khi trời mưa, nhà lúc nào cũng trong tình trạng ẩm ướt và lạnh buốt. Ngược lại thì ở đây, nhờ những chiếc lò sưởi được đặt khắp nơi trong nhà, cái lạnh gần như chẳng hề tồn lại. Chỗ ngủ cũng rất tốt, chiếc giường được xếp cho cậu cũng thật tuyệt vời, nằm không hề đau lưng chút nào.

Riel ôm thùng tro định mở cửa tầng một, thì cảm nhận được một bóng đen lớn chắn ngay trước mặt. Cậu ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đang đứng trước mình thì vội vàng cúi đầu thật thấp.

“Chủ nhân.”

Đó chính là Castor Marguerite, chủ nhân của gia tộc này.

“Không nặng à?”

“Dạ?”

Riel siết chặt tay quanh chiếc thùng, cúi đầu thấp hơn nữa, trong lòng bất an nghĩ mình đã làm gì sai.

“Ngẩng mặt lên nào.”

Riel run rẩy ngẩng đầu.

“Ngươi là người hầu mới à?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

Mái tóc vàng rực rỡ khiến cậu chói mắt. Đó chính là gương mặt Riel vẫn thấy mỗi ngày trong giờ cầu nguyện sáng.

Chủ nhân, trừ khi bận việc bên ngoài và phải ở lại qua đêm thì không bao giờ vắng mặt trong buổi lễ cầu nguyện sáng. Mỗi lần nhìn thấy chủ nhân trong phòng cầu nguyện, Riel lại thầm kinh ngạc. Làm sao một người có thể toát lên vẻ thanh cao đến thế? Có lẽ, hình mẫu của một quý tộc đích thực chính là như vậy.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Riel nhìn chủ nhân ở khoảng cách gần đến vậy.

Liếc nhìn gương mặt trắng ngần ấy, cậu vô thức mím chặt môi. Trời ơi! Cậu như nghẹt thở. Chắc hẳn “vẻ đẹp rực rỡ” là cụm từ dành để nói về người này.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Dạ, tôi hai mươi, thưa chủ nhân.”

“Còn nhỏ vậy à…”

Riel hít một hơi thật sâu. Lời nói ấy chẳng khác nào một lời cảnh báo: “Cậu còn quá trẻ, không thích hợp ở đây.” nhưng cậu đâu còn nơi nào để đi. Nếu là trước kia, dù có bị đuổi, cậu vẫn có thể tìm được một nơi khác ngoài nhà thổ. Nhưng giờ đây, khi đã phân hóa thành một Omega và với thân phận này những việc cậu có thể làm dần bị giới hạn. Một Omega không thuộc tầng lớp quý tộc thì có rất ít lựa chọn công việc. Nếu lang thang bất cẩn, cậu có thể trở thành con mồi của những kẻ săn Omega, nên phải cực kỳ cẩn trọng.

Riel sợ hãi. Cậu tuyệt đối không thể để bản thân bị đuổi khỏi đây.

Nỗi bất an siết chặt lòng ngực khiến cậu cuống quýt lên tiếng:

“Thưa chủ nhân, tôi làm việc rất giỏi. Tôi từng làm mọi việc lặt vặt để có thể sống, không có gì là chưa thử. Tôi thật sự có thể làm tốt, xin đừng đuổi tôi.”

“Ai bảo sẽ đuổi ngươi? Gia tộc chúng ta không đối xử tệ với người khác.”

Castor dịu dàng xoa đầu cậu. Dù vậy, Riel vẫn không thể yên tâm. Nhưng rồi, cậu thận trọng lên tiếng, quan sát nét mặt của Castor.

“Thật…thật ạ?Tôi không bị đuổi ạ?”

“Dĩ nhiên rồi. Ta chỉ hỏi vì thấy ngươi còn nhỏ mà phải mang thứ nặng thế này, liệu có ổn không thôi.”

Lúc đó, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Riel mới dịu xuống.

“Không sao đâu ạ, thưa chủ nhân. Việc như thế này tôi quen rồi.”

“Ừ, ngoan lắm.”

Bàn tay to lớn của chủ nhân một lần nữa vuốt ve mái đầu nhỏ bé. Riel lúng túng đến mức chẳng biết nên làm gì cho phải phép vì ngượng ngùng.

Chủ nhân dịu dàng xoa đầu Riel thêm vài lần rồi bước lên tầng hai. Cậu cúi chào bóng lưng người, rồi vội mở cửa bước ra ngoài.

Bước ra khỏi nhà, Riel hướng đến chỗ đổ tro ở bãi rác phía sau. Một người hầu khác đã có mặt ở đấy từ trước, nhìn Riel chằm chằm như thể muốn xuyên qua da thịt. Cảm nhận được ánh mặt lạ lùng, Riel quay đầu nhìn lại. Đối phương trông lớn hơn cậu khoảng chừng bốn, năm tuổi.

“Chỉ nhân đã nói gì với ngươi?”

“Dạ?”

Riel chưa kịp hiểu rõ câu hỏi, chỉ ngơ ngác chớp đôi mắt to tròn.

“Ngươi không nghe ta nói à?”

Người kia cao hơn Riel, thân hình thì gầy gò và trông có chút gì đó bực bội cáu kỉnh. Là Beta chăng?Hay Omega? Có một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người này, nhưng Riel không thể phân biệt rõ đó là pheromone hay mùi cơ thể. Vì mới trở thành Omega chưa được lâu, Riel không chắc với suy đoán của mình. Cậu chỉ có thể mím môi, im lặng.

“Vừa rồi chủ nhân xoa đầu ngươi đúng không? Đừng có mà lượn lờ trước mặt ngài ấy nữa.”

Người kia để lại một câu nói lạnh lùng xong liền quay ngoắt đi. Riel không hiểu chuyện gì, đứng chết trân tại chỗ, tay vẫn ôm chặt thùng tro. Bỗng Charlotte từ đâu xuất hiện, bước đến và nhẹ nhàng đứng cạnh cậu.

“Đừng bận tâm làm gì.”

“Ơ? Charlotte…”

“Anh ta là Omega lặn, cậu biết mà đúng không? Dạo này đang có trào lưu kỳ quặc nào đó nổi lên giữa đám người hầu ấy nhỉ?”

Riel lắc đầu, không hiểu ý của Charlotte.

“Cậu cũng là Omega mà, đúng không?”

“À..vâng, nhưng em chỉ mới phát hiện gần đây nên thực ra không rõ lắm…”

Riel cúi gằm mặt xuống. Dù chẳng có ai trách móc, khuôn mặt cậu vẫn nóng bừng như vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó sai trái. Đồng thời, Riel thoáng oán trách gã quý tộc đã khiến cậu ra nông nỗi này.

Lòng người thật kỳ lạ và khó nắm bắt. Trước khi trở thành Omega, Riel từng rất ghen tị vì các Omega khác ở nhà thổ kiếm được rất nhiều tiền và được đối đãi tử tế. Nhưng sau khi chính cậu trở thành Omega, cậu mới thật sự hiểu rõ cái giá phải trả để có được những thứ đó. Riel chợt cảm thấy sợ hãi.

Lần đầu tiên, Riel cảm nhận được cảm giác mà trước đây cậu chưa từng trải qua. Khi dương vật của gã quý tộc đó tiến sâu vào bên trong, cậu đau đớn đến nghẹt thở, như thể toàn thân đang bị xé làm đôi. Nhưng ngoài nỗi đau ấy, một khoái cảm xuất hiện tựa như luồng điện chạy xuyên qua não cậu, khiến Riel không thể nào quên được. Cậu không biết đó có phải là phản ứng của kỳ phát tình hay không. Nhưng sau khi biết cảm giác ấy, cậu vừa muốn trải nghiệm lại, vừa không bao giờ muốn đối mặt một lần nữa, cậu như mắc kẹt trong những cảm xúc mâu thuẫn của chính mình.

Nhưng mà chuyện gì đang trở thành trào lưu giữa đám người hậu vậy? Riel nhìn chằm chằm vào Charlotte, cô nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ nói:

“Dạo gần đây, các cô hầu gái trẻ hay Omega nhiều người muốn làm lớn một phen để đổi đời bằng cách cố gắng gây ấn tượng với gia chủ đấy.”

“Dạ?”

“Thật ra, đó cũng là lý do vì sao nhà Medicis không nhận Omega làm hầu gái đấy.”

Riel không biết đáp lại thế nào, chỉ biết chớp đôi mắt to tròn của mình. Cậu không dám tưởng tượng đến chuyện đó. Dù có được lọt vào mắt của chủ nhân đi chăng nữa, chẳng phải thân phận của họ vẫn chỉ là những kẻ thấp hèn hay sao?

“Không hiểu à? Là mơ ước thăng tiến địa vị đấy.”

“Thăng tiếng địa vị ư?”

Không thể nào!

Ngay cả bên ngoài nhà thổ, hóa ra vẫn có những người ôm giấc mộng viễn vông như thế. Tất nhiên, không phải Riel chưa từng chứng kiến chuyện đó. Cậu từng thấy một Omega lặn bất ngờ rời khỏi nhà thổ. Khi đó, Riel vẫn còn quá nhỏ nên cậu không hiểu gì, nhưng cậu vẫn nhớ những lời thì thầm của các Omega khi ấy.

“Hình như cô ta có thai rồi.”


Lúc ấy, thấy người kia thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà thổ, Riel đã nghĩ rằng họ bị đuổi. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là được đón về nhà của gã quý tộc đã khiến cô ta mang thai. Nhưng liệu Omega đó có thật sự được thăng cấp địa vị hay không, cũng chẳng ai biết.

“Dù sao thì, cũng đừng để ý đến cậu ta.”

Riel khẽ gật đầu.

“Nơi đây đúng là thiên đường, chỉ trừ một người.”

“...Một người?”

Nghe Charlotte nói, Riel nghiêng đều, không khỏi thắc mắc. Trong tòa nhà chính hiện tại, đang không có mặt của cậu thiếu gia kia, vậy Charlotte đang nói đến ai? Liệu có phải gã không rõ là Beta hay Omega lặn, vừa tỏ rõ thái độ thù địch với Riel không?

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 05
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (1)
C
Carrot
1 week ago

Hóngggggg

05