Vận Mệnh (Series)

Tên truyện: Vận Mệnh
(Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Triệu Lộ Tư
Proofreader: Mật
***
Chương 1: Prologue
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
Cảm giác thế giới trước mắt chao đảo lại khiến tôi khoái chí. Tôi vẫn muốn bước tiếp dù nhận ra đôi chân mình đang loạng choạng.
“Anh đi đâu vậy?”
Một người phụ nữ tôi còn chẳng nhớ tên bất chợt bắt lấy tay tôi, khiến tôi lảo đảo. Tôi ngoảnh lại nhìn nhưng khuôn mặt cô ta chỉ là một mảng mờ nhòe. Là ai nhỉ? Tưởng chừng như sắp nhớ ra vậy mà trong đầu trống rỗng, tôi đành cố gắng mở to mắt. Có lẽ nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ nhận ra, nhưng khuôn mặt ấy mờ đến nỗi chẳng thể phân biệt được.
“Anh đi đâu? Uống nhiều rồi đấy.”
Trong giọng nói dịu dàng ấy chất chứa một sự lo lắng chân thành. Chính vì sự ấm áp ấy mà thoáng chốc tôi suýt nhầm cô với một người khác. May mà tôi đã không dại dột buột miệng thành tiếng tên người đó.
“Về… nhà.”
Tôi cố gắng lắm mới trả lời được nhưng cô gái vẫn chưa chịu buông tay.
“Anh định về bằng cách nào?”
“Đi bộ.”
Nghe câu trả lời của tôi, bàn tay đang nắm trên cổ tay tôi càng siết chặt hơn. Cô thật sự lo lắng. Chính sự lo lắng ấy lại vừa khiến tôi vui, vừa khiến tim tôi nhói lên như muốn khóc. Cả đời này chỉ có phụ nữ mới quan tâm đến mình. Đã vậy còn là những người phụ nữ không cùng chung huyết thống. Chỉ có họ mới quan tâm tôi như thế.
“Đi bộ về nhà còn lâu hơn đi bộ lên mặt trăng đấy. Không được, qua bên kia nằm xuống.”
Tôi tựa đầu lên bờ vai mềm của cô. Cô gồng mình đỡ lấy tôi. Một người phụ nữ tốt bụng, dịu dàng, ân cần, lại mềm mại… Rõ ràng khi nãy cô đã giới thiệu tên mình, vậy mà tôi lại không nhớ được. Càng cố gắng nhớ lại thì trong đầu chỉ toàn bật lên một cái tên khác, khiến tôi thoáng nhíu mày.
Tôi làm theo lời cô mà ngoan ngoãn ngồi xuống góc phòng khách, nơi mấy chai rượu lăn lóc ngổn ngang. Cô chỉ vào đùi mình và ra lệnh: “Nằm xuống.”. Thì ra đến giọng điệu ra lệnh cũng có thể ấm áp đến thế. Sau đó, tôi nghe lời gối đầu lên đùi cô.
“Ngoan lắm…”
Ngoan. Thật ngoan. Là vì cô là phụ nữ? Hay là vì cô là một người xa lạ với tôi? Tại sao con người ta lại có thể dễ dàng tìm kiếm được sự dịu dàng từ trong những mối quan hệ vốn chẳng có trách nhiệm, hay ràng buộc lẫn nhau đến thế?
Những ngón tay của cô vuốt nhẹ mái tóc tôi. Tôi nhắm mắt, ngón tay cô trượt xuống, khẽ khàng chạm vào hàng mi tôi.
“Nhột quá…”
Tôi co người né tránh, cô khẽ thở bên tai tôi.
“Ngay từ đầu đã thích rồi.”
“Hử? Cái gì?”
Lời thì thầm không đầu không đuôi của cô lọt vào tai tôi. Tôi đã đoán được đang nói về ai, nhưng không hiểu vế sau của cô có ý gì, thế nên tôi cố ngẩng lên nhìn cô. Khuôn mặt cô phản chiếu sau lớp kính mờ. Trông giống một ai đó. Mái tóc dài cùng khuôn mặt thon gọn. Giống với cô ấy.
“Anh. Ngay từ đầu tôi đã rất thích anh.”
“Từ đầu?”
Tôi không nhớ khuôn mặt của cô nhưng lần đầu gặp cô lại hiện lên trong ký ức. Đó là một nơi còn hỗn loạn hơn bây giờ. Trong căn phòng ngập tràn chất kích thích, cô đang cau mày nhìn xuống bạn tình của mình. À có một chút ký ức, nhưng sao tôi không tài nào nhớ được tên và khuôn mặt của cô vậy nhỉ?
“Lúc đó… Ở Solve.”
Tôi buột miệng. Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi. Vòng tay ấm áp, hương thơm dễ chịu. Cảm giác thật tuyệt.
“Đúng rồi.”
Đùi cô thật dễ chịu. Trên hết, nó khiến tôi có ảo giác chân thật như ngồi lên nó. Tôi nhắm mắt lại, cơn chóng mặt dường như càng dữ dội hơn. Ranh giới giữa hiện thực và mộng tưởng đang dần mờ đi, tôi như thể sắp ngả hẳn về phía ảo mộng.
“Lúc đó anh có nhìn tôi không?”
Tôi lúc đó chỉ là kẻ ngoài cuộc, lúc nào cũng vậy. Tôi từng chơi với một đám công đồn nhưng lại nhất quyết không đụng đến ma tuý. Sinh ra trong gia đình có bố là doanh nhân và mẹ là giáo sư thế nhưng tôi lại là một đứa học hành dốt nát. Tôi là kẻ mang trong mình dòng máu của hai kẻ trăng hoa, lại yêu chính mẹ kế của mình. Tôi lúc nào cũng bị gạt ra một bên.
Đâu đó phía bên ngoài lằn ranh vô hình, tôi vẫn một mình khao khát nhìn về khung cảnh hạnh phúc bên trong. Có lẽ tôi sẽ sống một đời như thế rồi chết đi. Một nỗi u ám phút chốc phủ xuống.
“Ừ. Tôi đã thấy anh.”
Cô gái thì thầm bên tai.
“Khi mọi người chơi thuốc và quan hệ tập thể, anh lại ngồi đọc truyện tranh.”
Đúng vậy. Trong lòng tôi luôn có mẹ kế, nên vẫn luôn ngờ ngờ nghệch nghệch chưa từng lên giường với ai. Không phải tôi yêu em điên cuồng. Em cũng chẳng hề biết lòng tôi. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy về điều đó nên chẳng thể giải bày với bất kỳ ai.
Nhiệt độ quá mức ấy lại khiến thân thể tôi lạnh đi. Tôi ghét cảnh mọi người chơi thuốc rồi lăn lộn điên cuồng. Tôi thích họ nhưng ghét phải nhìn quang cảnh đó. Nhất là khi nghĩ đến chính mình trở thành một phần trong đó, tôi lại không thể chịu nổi. Thế là tôi quay đi đọc truyện tranh.
“Lúc đó anh đọc truyện gì?”
Khi cô ấy hỏi, tôi cố níu lấy chút lí trí còn đọng lại trong khi đầu óc đang quay cuồng. Nhưng dù có cố thế nào đi chăng nữa thì đầu óc tôi vẫn quay vòng vòng như đang khiêu vũ một điệu valse*.
*Điệu valse có tiết tấu chậm với chuyển động xoay tròn nhịp nhàng.
“Có lẽ…”
Nghĩ một hồi lâu, tôi buột miệng nói bừa một cái tên chợt hiện ra.
“Hình như là Ni Na làm tốt lắm.”
Cô gái bật cười khúc khích.
“Đúng là cuốn truyện hợp với tình cảnh thật.”
Cô cười, tôi cũng bật cười theo. Tôi áp sát vào bụng cô, tiếp tục cười.
“Dù sao thì… Ttôi thật sự thích anh. Muốn quen tôi không?”
Một cô gái giống với cô ấy. Mái tóc dài và khuôn mặt thon gọn. Nếu quen một người giống cô ấy, mình có hạnh phúc không?
Sự cô độc. Cô độc đến mức tưởng chừng như sắp chết. Nếu muốn chết đến thế thì cứ chết đi là xong, nhưng cái chết đáng sợ lắm. Sợ đau, sợ chẳng ai khóc thương, hàng trăm nỗi sợ khiến tôi dừng lại.
Nếu quen cô ấy, liệu mình có hạnh phúc không?
“Không.”
Bàn tay đang vuốt tóc tôi khựng lại. Tôi nói ra lý do.
“Tôi đã có người mình thích.”
“Không sao.”
Cô đáp.
“Tình yêu vốn là thứ có thể xoay chuyển. Ai giành được thì là của người đó.”
“Tôi không muốn thì ai có thể lay chuyển tôi được chứ?”
Men rượu đang dần tan đi. Cô không phải cô ấy, không phải cái người chờ đợi gã chồng trăng hoa của mình. Cô có sự táo bạo, vì thế lại càng không thể là cô ấy. Tôi đã từng mong rằng cô ấy sẽ trở nên táo bạo hơn trong suốt một năm qua, nhưng cô ấy lại chẳng bao giờ như vậy.
Tôi rời khỏi đùi cô, bò sang bên cạnh và tựa lưng vào tường. Bức tường làm lưng tôi lạnh buốt, càng giúp tôi tỉnh rượu nhanh hơn.
“Người anh thích, là mẹ kế của anh đúng không?”
Hay nhỉ. Chắc cô cũng đoán được. Nhờ thế mà mọi cảm giác mơ hồ, dịu dàng như ảo ảnh đều tan biến.
“Anh không thích tôi à?”
Khi nghe cô hỏi, tôi lại cố nhìn vào cô lần nữa. Còn không thể thấy được nét biểu cảm trên khuôn mặt vẫn mờ nhạt đó.
“Đâu phải vấn đề thích hay không. Tôi có người mình thích. Và người đó không phải cô. Cô nói tình yêu là thứ có thể xoay chuyển, nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi sẽ cứ để yên thế này thôi.”
“Đợi một người chẳng bao giờ ngoảnh lại nhìn anh sao?”
“Không. Chỉ là, tôi có lẽ sẽ chờ cho đến khi tôi thay đổi, hay người kia thay đổi, hay thời gian làm thay đổi điều gì đó. Trên đời này lấy đâu ra một lòng một dạ. Tôi không tin vào mấy thứ đó. Tôi chỉ tin rằng thời gian sẽ làm thay đổi con người.”
Thật ra tôi cũng chẳng điên cuồng đến mức ấy. Chỉ là tôi không có thừa hơi sức để vừa thích một người, lại vừa đi yêu một người khác.
Nói những chuyện này khiến tôi bực bội nên tôi lại đứng lên. Lần này cô không còn níu tay tôi lại. Điều đó làm tôi hụt hẫng khiến bước chân cũng dần nhanh hơn. Tôi cứ nghĩ đây chỉ là một chút dịu dàng giữa người với người thôi, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Bao lần tự nhủ “đừng kỳ vọng” mà cuối cùng vẫn nhận lại sự hụt hẫng, cái mô-típ này khiến tôi chán ngán đến mức không thể chịu nổi.
Đi bộ… Thật sự quá sức rồi.
Mình cũng biết chứ. Không thể nhớ nổi đây là đâu, nhưng vẫn còn rõ ràng ký ức mình đã ngồi xe suốt quãng đường rất dài. Không thể nhớ nổi tên một cái nhà nghỉ. Không nhớ cả việc mang áo khoác khiến gió lạnh như cắt vào da thịt mình.
Vậy mà vẫn muốn thử đi bộ. Nếu từ đây mà đi bộ về nhà liệu có thể nói với em không. Rằng mình đã từng thích em đến nhường nào.
- Đã quyết định rồi.
Mình từng rất, rất thích em.
- Tôi, định chia tay bố cậu. … Tôi đã gặp được một người tốt hơn. Không phải là người đàn ông bảnh bao như bố cậu, nhưng là một người hiền lành. Tôi không muốn tiếp tục chờ đợi bố cậu, và phải chịu tổn thương thêm nữa.
Mình cũng đã từng thích em.
Người mẹ kế ấy nói sẽ chia tay với bố. Trước khi khép cửa phòng lại rồi như vừa nhớ ra điều gì, cô ấy bỗng chợt dừng lại. Đã được một năm kể từ khi cô ấy, người chỉ hơn mình bốn tuổi, trở thành mẹ kế của mình. Giọng nói của cô giờ đây chỉ còn lại nỗi xót xa.
- Mọi thứ khác thì tôi không lo… Chỉ lo cho cậu thôi.
Có nên tiến đến không? Có nên nói với cô ấy không? Trong suốt khoảng thời gian cô ấy gặp khó khăn, tôi chỉ dám đứng nhìn bóng lưng của cô. Liệu tôi có thể nói ra được không?
Tôi phải để mọi chuyện trôi qua. Phải buông tay. Cô ấy trông có vẻ hạnh phúc, và nếu gặp được người yêu thương mình thì có lẽ sẽ còn hạnh phúc hơn nữa. Phải buông tay thôi. Nhưng trái tim tôi vẫn chưa thể rung động, phải làm sao đây?
Tôi lại thấy thích cảm giác lạnh lẽo này.
Gió lạnh đến mức khiến người run rẩy, tôi thích điều đó. Cảm giác tàn nhẫn khi muốn đóng băng và giết chết mọi thứ khiến trái tim tôi bị mê hoặc. Tôi muốn chết. Thế giới với tôi chẳng còn gì cả, chỉ còn lại sự tàn nhẫn mà thôi.
Tôi tiếp tục cất bước. Dù biết rằng nhà mình ở hướng ngược lại nhưng tôi vẫn cứ đi trong vô định. Vì đau lòng, vì gió lạnh, ít ra thì tôi phải để đôi chân mình chuyển động.
Và kết quả tất yếu đã đến: Tôi bị lạc đường.
Ngay khi tỉnh rượu, tôi thấy như mình sắp chết cóng nên liền khoanh tay ôm lấy người, co rúm cả lại. Mình điên thật rồi, đi bộ trên đường núi giữa tháng 12 mà không mặc áo khoác sao. Mất trí thật rồi. Mặc kệ đầu óc đang quay cuồng, tôi phải quay lại. Tôi quay người bước về hướng cũ.
Chỉ cần nhắc đến mẹ kế là tôi lại nghẹn ngào. Thật ra, tôi cũng không hẳn thích cô ấy đến mức đó. Ban đầu nhìn cô ấy, tôi chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc. Dựa vào cái gì mà bố tôi lại muốn cưới cô ấy? Một cô gái 24 tuổi mà lại định kết hôn với một người đàn ông 53 tuổi vì “tình yêu” ấy hả. Vả lại, người đàn ông 53 tuổi ấy chính là bố tôi. Một gã trăng hoa có thể thản nhiên tiếp điện thoại và rời khỏi chỗ ngay khi giới thiệu cô ấy với tôi, dựa vào đâu mà cô ấy lại tin tưởng ông và quyết định kết hôn chứ.
Thế nhưng cô ấy vẫn ngoan cố tin vào bố tôi. Có lẽ niềm tin của cô vốn không hề trọn vẹn, nếu không tin vào ông ấy thì cô ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ chẳng còn lại gì. Chính điều đỏ ở cô ấy đã thu hút tôi. Dáng vẻ yếu ớt nhưng vẫn cứng cỏi, khăng khăng chơi tiếp ván cờ đã được định sẵn kết cục. Ấn tượng ấy in sâu vào trí nhớ, nhìn mãi rồi hoá ra tôi đã yêu cô ấy từ lúc nào không hay.
Lạnh quá.
Lạnh đến mức phải nhảy tại chỗ để cơ thể ấm lên. Lạnh không chịu nổi. Chết tiệt, đây rốt cuộc là chỗ quái nào thế? Tôi cúi xuống nhìn đồng hồ thì đã là ba giờ sáng.
Giờ này đúng là thời khắc lạnh nhất rồi.
Hình như tôi đã đi chệch hướng. Trước mắt tôi là một cái ao. Cái ao đã bị đóng băng ấy trông thật đẹp nhưng tôi không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Có phải nên quay lại không?
Tôi không biết phải làm gì. Tôi hiểu rằng mình cần nhanh chóng đưa ra quyết định và hành động nhưng cái lạnh khiến đầu óc tôi tê dại, chẳng còn một lựa chọn nào hiện lên trong đầu lúc này.
Ngay lúc ấy, một tia sáng lóe lên trước mắt tôi. Không, để mà gọi là ánh sáng thì hơi quá, là ánh điện. Mà có điện thì đồng nghĩa ở đó có nhà ở, khả năng cao có sẽ người sinh sống. Dù không gặp được ai ở đó thì chí ít cũng có chỗ để tránh rét.
Vấn đề là làm sao vòng qua được cái hồ khổng lồ này. Nó nằm giữa núi nên quanh hồ chẳng có lối đi nào tử tế cả.
Trông có vẻ đã đóng băng hoàn toàn, tôi cẩn thận đặt một chân xuống mặt hồ. Quả nhiên, cứng như đá. Thậm chí tôi còn dẫm cả hai chân lên rồi thử nhún nhảy tại chỗ.
À, chắc chắn là đóng băng thật rồi. Không hề bị rung chuyển.
Từng có lần tôi ước được trượt băng trên mặt hồ đóng băng thế này.
Giữa cái rét run cầm cập, ý nghĩ như một câu đùa thoáng qua trong đầu tôi. Tôi liền trượt dài một mạch. Lướt đi trên mặt hồ băng bị bao phủ bởi bóng tối nơi rừng sâu lại mang đến một khoái cảm khó tả. Sao lại vui đến thế này nhỉ?
Tôi từng nghe qua chuyện có người ngã xuống sông mùa đông mà không thể thoát ra ngoài, bởi mặt hồ sẽ nhanh chóng bị đóng thành băng. Ngay khoảnh khắc tôi trượt chân, tim tôi như rơi xuống đáy, kinh hãi tột độ. May mà tôi kịp rút chân đặt lên lại trên băng. Chỉ là phần bị dẫm lên nứt ra một chút, mặt băng vẫn còn chắc chắn.
“Suýt nữa thì tiêu rồi.…”
Tôi đặt tay lên ngực thở phào, thì đâu đó vang lên một tiếng rắc - âm thanh kéo dài và gây lạnh sống lưng. Chẳng lẽ…?
Hoảng hốt cúi đầu thì tôi nhìn thấy nhưng vết nứt lan dần ra dưới chân. Trong nháy mắt, tôi rơi xuống làn nước lạnh giá của hồ. Tôi đã nghĩ phải cố ra khỏi đây trước khi mặt hồ đông lại, nhưng có gì đó như đang lôi kéo chân tôi xuống, nắm chặt cổ chân khiến tôi không sao cử động nổi.
Có gì đó đang kéo tôi xuống.
Trong cái lạnh đến đau buốt, tôi dần chìm xuống đáy hồ.
***
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
1. Cô dâu của Mặt Trăng.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là sự nhẹ nhõm. Tôi còn sống. Trời đất ơi, tôi vẫn còn sống. Ngã xuống hồ băng giữa rừng mùa đông mà vẫn chưa chết. Chỉ một ý nghĩ ấy thôi cũng đủ làm trái tim tôi run lên. Chiếc chăn ấm áp và mềm mại ôm trọn cả cơ thể khiến tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng cảm giác ấy chỉ kéo dài chốc lát. Vừa gượng dậy, tôi đã thấy hoang mang tột độ.
Suốt đời tôi chưa từng đặt chân vào nơi nào như thế này. Không, thậm chí còn không chắc có thể gọi đây là “căn phòng”, nó lộng lẫy đến mức mọi khái niệm tôi từng biết đều trở nên vụn vỡ.
Có một thác nước nằm ngay trong căn phòng này. Dù có là nhân tạo đi chăng nữa thì nhìn sao cũng ra một thác nước, tiếng thác đổ như ngân lên trong không gian rộng lớn. Ngẩng đầu lên theo dòng thác, tôi lại bị trần nhà bằng kính cao vút hệt như một mái vòm khổng lồ làm cho choáng ngợp. Tôi bỗng nhớ đến Lotte World, nhưng trần kính ở đây lại khác hẳn, không phải những ô vuông đơn điệu mà là những song cửa được chạm khắc tinh xảo. Đẹp đến không còn tin vào mắt mình.
Tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tinh xảo, chứ không sao đoán nổi những đường chạm khắc kia rốt cuộc khắc hình gì.
Trần nhà chắc phải cao tới ba tầng, khiến tôi thấy mình như lọt thỏm giữa không gian rộng lớn. Ánh nắng lấp lánh tràn qua những ô kính trải dài đến tận ban công.
Đáng chú ý hơn, dưới ánh sáng ấy có một người phụ nữ ngoại quốc đứng quay lưng về phía mặt trời. Bà có mái tóc nâu mềm mại và đôi mắt nâu dịu hiền, toàn thân bà toát lên dáng vẻ lịch thiệp.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là phụ nữ. Ngoại trừ người phụ nữ lớn tuổi kia thì những người còn lại đều mặc cùng một kiểu váy liền, có lẽ là đồng phục. Có người tóc nâu, có người tóc đỏ, thậm chí có cả người tóc đen. Mắt xanh, có người mắt xanh lục. Trời đất, toàn là người ngoại quốc.
“Ịch ciu sờ…mi?”
Chết tiệt, với vốn từ tiếng Anh của tôi có thể nói được bao nhiêu câu nhỉ? Tôi vội sắp xếp trong đầu vài câu để giới thiệu về bản thân. Những trước khi tôi kịp nghĩ ra thì người phụ nữ ấy đã hơi nghiêng đầu, cất tiếng nói:
“Điện hạ, thần không hiểu người đang nói gì hết ạ.”
Điều khiến tôi sửng sốt là bà ấy không nói tiếng Hàn. Thanh âm lạ lẫm vang lên đã đủ cho tôi biết chắc chắn đây hoàn toàn không phải tiếng Hàn. Thế mà tôi vẫn hiểu được bà ấy đang nói gì!
“A, cái đó… Xin chào.”
Tôi thử cất lời. Quả nhiên, tôi có thể nói được thứ ngôn ngữ xa lạ này. Trời ạ, đây không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Nhật. Càng không phải tiếng Đức hay tiếng Pháp. Thánh thần ơi, rốt cuộc đây là thứ tiếng gì? Và vì sao tôi lại có thể nói được trôi chảy như thế này?
“Người nói được tiếng Euphrates sao. Thật may quá. Thần đã rất lo lắng rằng lỡ như Nguyệt Nhân dùng Nguyệt ngữ thì biết làm sao bây giờ, nhưng giờ thì thật là nhẹ nhõm. Xin được diện kiến Vương phi nương nương. Thần là Naphra Ra Dein, thị nữ trưởng sẽ đi theo hầu hạ người từ hôm nay. Xin hãy gọi thần là Naphra.”
Tiếng Euphrates ư? Nghĩa là đất nước này gọi là Euphrates? Khoan đã, có đất nước nào có tên gọi như thế sao?
Người phụ nữ dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói với tôi, nhưng tôi lại chẳng thể nào vui mừng nổi. Một dự cảm chẳng lành, lạnh lẽo tựa như băng trườn dọc theo sống lưng.
Nguyệt Nhân. Nguyệt ngữ (ngôn ngữ của Mặt Trăng). Còn có, Vương phi… Vương phi sao?
“Xin lỗi…”
Người phụ nữ mỉm cười, rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
“Thần thật thất lễ. Chỉ vì quá vui mừng khi thấy người tỉnh lại mà không chú ý đến lễ nghi.”
Thất lễ? Thất cái gì lễ cái gì? Bà ấy quỳ xuống như người hầu bàn trong phòng ăn tại gia, ngước lên nhìn tôi - cái người mà lúc này chỉ mới kịp chống tay ngồi dậy trên giường. Tầm mắt bà thấp hơn tôi, điều này làm tôi bối rối, thế mà bà lại trông như xem đó là lẽ thường tình.
Nhưng thôi, đã đến nước này thì cứ để bà ấy như thế đã.
“Xin lỗi nhưng… Đây là đâu vậy ạ?”
Câu hỏi của tôi khiến người phụ nữ kinh ngạc mở to đôi mắt.
“Ơ…?”
Cái gì thế này? Tôi nghe hiểu được tiếng của bà ấy, nhưng bà lại không hiểu được lời tôi nói sao? Tôi lo lắng, thận trọng hỏi lại một lần nữa:
“Ý tôi là… Đây là đâu.”
Có vẻ như không phải là không hiểu lời tôi nói, mà là bị điều gì đó làm cho giật mình không kịp phản ứng. Bà chớp mắt vài lần rồi trả lời:
“E-Euphrates. Thưa nương nương, người… chẳng nhớ gì sao?”
Cái tiếng gọi nương nương đó… “Có thể đừng gọi tôi như vậy không?” - Tôi định nói thế nhưng lại thôi. Đúng, lúc này không phải lúc quan tâm đến cái danh xưng ấy. Dù là “Nương nương” hay “Vương phi” thì cũng thế thôi. Đều chẳng phải vấn đề chính.
“Euphrates? Đó là nước nào vậy? Không phải ở châu Á sao?”
“Châu Á là nơi nào thưa người? Nằm trong lục địa Dwana ạ?”
“Dwana…?”
Một cơn bất an dâng trào. Lạy Chúa, cái khu biệt thự đó rốt cuộc là nằm ở đâu? Tôi vốn không để tâm mấy mà chỉ nghe loáng thoáng hình như là phía nam tỉnh Chung Cheong hay bắc Chung Cheon gì đó, nói chung vẫn thuộc tỉnh Chung Cheong. Dù là gì thì cũng nằm trên đất Hàn Quốc thôi. Tôi đâu có đi máy bay, chỉ đi nhờ xe của thằng Chan Seong thôi mà?
“Vâng thưa người, đây là Euphrates thuộc lục địa Dwana. Nơi đây nằm ở phía Bắc lục địa phía dưới, đồng thời là quốc gia sở hữu Con đường Thần linh. Người không biết sao?”
Biết… mới là lạ đó.
Liệu tôi có thực sự đang hiểu được những gì bà ấy nói không? Không, nghe thì nhiều nhưng hiểu thì chẳng được bao nhiêu ý nghĩa thật sự của những lời đó. Có lẽ việc tôi “hiểu” chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi. Nhìn sơ qua cũng biết bà ấy là người ngoại quốc, hiểu là hiểu thế nào được cơ chứ.
Dường như bà ấy đã tìm được câu trả lời khi chỉ cần nhìn vào sắc mặt của tôi, bà lập tức đứng bật dậy.
“X-Xin người hãy chờ thần một chút.”
Rồi bà bước ra khỏi phòng một cách hốt hoảng. Vài người phụ nữ theo sau bà ra ngoài, vài người ở lại vẫn đứng im. Khác với lúc nãy là mọi người đều quỳ xuống, cúi sát đến mức trán họ chạm xuống sàn. Tôi có thể là hoá thành đá luôn, lời tuôn đến miệng lại phải nuốt ngược vào trong. Tôi cần phải quan sát thì mới biết được chuyện gì đang xảy ra đúng chứ?
Tôi liếc nhìn quanh phòng. Không gian này quá rộng. Tưởng chừng như sân vận động của trường cấp ba của tôi. Mà đây rốt cuộc là phòng của ai mà lớn đến thế? Những bông hồng xinh đẹp được trang trí khắp mọi nơi. Nhưng nhìn tổng thể thì kiến trúc có vẻ thiên hướng nữ tính.
Giả sử bỏ qua kích thước khổng lồ này, từng chi tiết toát lên cảm giác nữ tính. Nội thất nhìn rất sang trọng, nhất là chiếc giường kiểu bát diện lớn với ren trang trí… Toàn bộ đều cho thấy đây là phòng dành cho phụ nữ.
Nhắc lại, vừa nãy bà ấy gọi tôi là “Vương phi nương nương”.
Đầu tôi quay cuồng. Trước hết tôi quyết định phải giải quyết cái quan trọng nhất cái đã.
Đây là đâu? Và làm sao để về nhà. - Trong đầu tôi quằn mãi hai câu hỏi đó.
Trên đời thật chẳng có gì dễ dàng mà. Chưa kể, những chuyện diễn ra theo ý mình còn hiếm gặp hơn. Tôi không né tránh cảm giác tuyệt vọng đang dâng lên mà để nó chạm vào, bung nở hoàn toàn trong tôi. Bên ngoài khung cửa, bóng tối và những tán cây che khuất bầu trời đêm. Bỏ qua những vì sao lấp lánh trên nền trời thì thứ khiến tôi ngỡ ngàng đó là, thế mà có tận hai mặt trăng. Bỗng dưng trước mắt tôi tối sầm lại. Nhớ lại những gì đã xảy ra vào ban ngày khiến tim tôi lại nặng trĩu.
Ban ngày, người phụ nữ ấy - giờ đây không thể chỉ đơn giản gọi “bà” như một người xa lạ nữa, đúng hơn là bà Naphra, thị nữ hầu cận đã dẫn một người đàn ông đến trước mặt tôi. Điều đó khiến tôi bối rối hơn, người đàn ông này trông có chút quen mắt. Tôi chợt lóe lên ý nghĩ liệu mình có biết người này không nhỉ? Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra anh ta giống hệt cầu thủ nổi tiếng Zidane, tôi thất vọng ra mặt. Hoá ra không phải người quen.
À đúng rồi, làm gì có chuyện tôi biết người ngoại quốc cơ chứ.
“Nương nương, đây là Thượng thư.”
Thị nữ hầu cận Naphra mở lời. Anh chàng giống Zidane thì nở một nụ cười tươi rồi quỳ xuống kế thị nữ, ngay cạnh giường tôi.
“Bái kiến Vương phi nương nương. Thần là Nitau Ra Christiro, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Thượng thư của Euphrates. Thật là một vinh dự không gì tả xiết khi được diện kiến người, thưa nương nương.”
Không gì tả xiết ư. - Thành thật mà nói, tôi đã hơi cau mày. Tôi nhìn xuống và chạm phải ánh mắt anh ta. Sau một lúc im lặng, hai bên chỉ biết nhìn nhau làm bầu không khí có phần ngượng ngùng, cuối cùng Thượng thư mới mở miệng trước.
“Thần nghe nói người không biết nơi này là đâu.”
“Vâng, đúng là vậy.”
Thượng thư có vẻ bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn của tôi. Anh ta mở ra thứ mình mang theo, nhưng hình như đó không phải là giấy. Có lẽ là vải… hay là da? Tôi vốn đang ngạc nhiên về chất liệu của cuộn giấy đó, rồi nhìn theo hướng anh ta chỉ tay.
Đó là một tấm bản đồ.
Có vẻ tôi không thể đọc hiểu được chữ viết trên đó. Chả hiểu gì sất, tôi nhìn thẳng vào Thượng thư và anh ta bắt đầu giải thích.
“Đây là biển.”
Anh ta vẽ một vòng tròn nhỏ trên khoảng trống, rồi chỉ vào một mảnh đất rộng lớn hơn. Ban đầu, tôi thấy những mảnh đất này như tách rời nhau, nhưng quan sát kỹ mới nhận ra có một đường nối giữa hai mảnh đất đó.
“Đây là lục địa Dwana.”
Tôi đưa ngón tay chỉ vào phần màu vàng trên cùng của mảnh đất nằm bên dưới trong số hai mảnh đất trên bản đồ.
“Đây là Euphrates nhỉ.”
Chúa ơi, ít nhất tôi cũng hiểu được một điều. Nơi này không phải Trái Đất. Tôi rơi xuống hồ, vậy mà tại sao lại đến được chốn này?
Nhưng giờ việc đây là đâu cũng chẳng còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là làm sao để trở về nhà. Tuy nhiên, nếu không biết mình đang ở đâu thì làm sao có thể về nhà được chứ. Tôi ngây ngốc đứng đó rồi chợt nảy ra một câu hỏi, họ đã phát hiện tôi ở đâu. Nếu biết được thì biết đâu sẽ tìm được cách để trở về.
“Vậy tôi được tìm thấy ở đâu?”
Trước câu hỏi của tôi, cả thị nữ hầu cận lẫn Thượng thư đều nhìn nhau. Là thị nữ lên tiếng trước.
“Người đã rơi từ trên trời xuống ạ.”
Trời? Tôi ngây người nhìn thị nữ, còn bà ấy thì bối rối. Thượng thư thì nghiêm trang hỏi:
“Người không còn nhớ gì hết sao?”
Tôi nhớ mình đã say và rơi xuống hồ, nhưng chẳng có ký ức nào về việc rơi từ trên trời xuống cả.
Cuộc đối thoại tiếp đó dần trở nên nặng nề. Trong khi tôi vẫn đang hoàn toàn không nhớ gì, Thượng thư nói: “Người nên nghỉ ngơi ạ.” rồi ép tôi tạm ngừng và lui ra khỏi phòng. Còn thị nữ hầu cận, chỉ cần tôi nhúc nhích trên giường một tý là bà ấy đã nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, khiến tôi chẳng dám cử động thêm.
Tôi không biết mình đang ở đâu, cũng không biết phải làm sao để trở về nhà.
Dù đã nghe họ nói chuyện nhưng mọi thứ trong đầu tôi vẫn rất rối bời.
Trên bầu trời có đến hai mặt trăng. - Điều đó có nghĩa là đây không phải Trái Đất. Vậy thì đây là đâu? Họ nói tôi đã rơi từ trên trời xuống. Vậy có phải là một hành tinh nằm bên dưới Trái Đất không? Trời ạ, chuyện đó chẳng thể nào xảy ra được.
Tôi rơi xuống hồ… Mà ở đây lại nói là rơi từ trên trời xuống.
Liệu dưới đáy hồ chính là nơi này chăng? Có thể, cũng hợp lý thôi. Dù là thế giới dưới lòng đất, hay là một thế giới khác, cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao thì, có thể điểm nối giữa cái hồ đó với nơi này nằm đâu đó trên bầu trời.
Ở đây liệu có máy bay không? Thoạt nhìn thì cuộc sống ở nơi này trông như ở thời trung cổ. Trước hết, không hề có điện. Ánh sáng trong căn phòng là từ những chiếc đèn dầu kia. Trời ơi, nếu không có máy bay thì làm sao mà lên được bầu trời kia chứ? Điên mất thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Sẽ chia tay.
Bất chợt hình ảnh người mẹ kế hiện lên trong đầu tôi. Chết tiệt, nếu biết trước chuyện này thì có lẽ mình đã bày tỏ một lần rằng mình thích cô ấy. Hay chưa nói ra lại là may mắn đây. Hai mặt trăng tuy đẹp thật, nhưng… Không thở nổi mất. Phải làm sao đây. Dưới bầu trời đêm có tận hai mặt trăng, tôi chỉ thấy mình bất lực, không biết phải làm gì.
※ Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
***
Tên truyện: Vận Mệnh
(Bộ truyện có Manhwa được TCCD dịch và để cùng tên với Novel)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Triệu Lộ Tư
Proofreader: Mật

Bình luận (0)