Hoán Đổi Tội Lỗi

Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật
***
Chương 5:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
“Cái, cái gì cơ? Ghen tị á? Tôi? Seo Baek Han, cậu bị điên à?”
Kim Seung Jun như thể máu nóng bốc lên đầu, bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng lại lập tức cụp đuôi, rụt rè ngồi xuống khi bắt gặp ánh mắt lạnh như sương của Seo Baek Han.
“Thì, thì ý là tại sao tôi lại… lại ghen tị với Joo Tae Hyun chứ…”
Ngay khi đứng dậy, ánh mắt của Seo Baek Han quét nhanh một lượt qua dãy phóng viên. Các hãng truyền thông lớn thì còn đang bận rộn bắt chuyện với người nổi tiếng nên chắc chẳng rảnh quan tâm đến mấy chuyện trẻ con như thế này, nhưng những tờ báo nhỏ, phải ngồi tận rìa hội trường lại khác.
Chắc chắn họ đang căng mắt kiếm một tin nào đó để giật tít nên không cần phải tạo thêm mồi cho họ nữa. Thậm chí nhiều khi có trường hợp họ còn cố tình chắp thêm đủ thứ chuyện vào những vụ việc nhỏ nhặt để tăng lượt xem, hoặc đưa ra những đề nghị đổi chác vô lý để đổi lấy việc che giấu thông tin thật sự rất phiền phức.
Vì vậy tốt nhất là không nên làm lớn chuyện ở đây.
“Thì? Nếu nói cậu chỉ vì ghen tị với Joo Tae Hyun mà lỡ lời thì ít nhất còn dễ nghe hơn đấy.”
Seo Baek Han nghiêng đầu, khoác lên áo choàng mà người phục vụ vừa đưa cho.
“Con trai một công ty tầm trung chưa có chức vị gì ra hồn dám chỉ trích huyết thống của nhị hoàng tử trong một sự kiện của quỹ học bổng, lại còn lôi cả đặc điểm gene của con trai út tập đoàn DH ra nói là phí tiền thuế… So với việc để mấy lời đồn kiểu đó lan ra, chẳng phải đề nghị của tôi vẫn tốt hơn sao?”
“Tôi, tôi đâu có… Ý là, tôi đâu có nói chuyện đó với ý như vậy… Chỉ là vì đang nói chuyện riêng nên tôi mới thoải mái chút thôi mà…”
“Đúng. Cậu tự tiện mở miệng nói toẹt ra là được đích thân Thái tử mời đến. Nếu người thân tín của Thái tử lại đi phỉ báng hoàng thất và tập đoàn DH, lại còn đụng chạm đến vấn đề huyết thống, Kim Seung Jun, cậu nghĩ những người ở đây sẽ hiểu thế nào.”
Không giống như lúc trước còn hăng máu chế giễu Joo Tae Hyun, Kim Seung Jun giờ chỉ biết rũ mày, run vai. Gì đây, sắp khóc rồi à? Mới có nhiêu đó áp lực đã chịu không nổi mà rơi nước mắt, thật sự không hiểu sao Thái tử lại để nó xuất hiện ở đây nữa.
Thái tử vốn đã nhiều lần gây chuyện chỉ vì mặc cảm với người mang đặc điểm di truyền. Có vẻ lần này lại muốn chơi với người chỉ biết nói mấy lời dễ nghe, nhưng riêng với loại như Kim Seung Jun thì không thể dễ dãi bỏ qua được mà lại khiến người ta càng thêm đau đầu.
“Baek Han à. Chắc cậu ta lần đầu đến mấy chỗ như thế này nên hơi phấn khích. Vì muốn được chú ý nên mới lỡ lời nên là dừng lại ở đây đi. Kim Seung Jun, cậu cũng xin lỗi đi.”
Người cháu gái của Bộ trưởng Bộ Văn hóa, từ nãy đến giờ chưa nói gì, bất ngờ lên tiếng hòa giải. Vì chưa rõ cô đứng về phía Thái tử hay Nhị hoàng tử nên Seo Baek Han cũng không định làm lớn thêm.
Chỉ là, anh khẽ liếc về phía khu vực truyền thông. Như một lời cảnh cáo rằng nếu còn dám nói nhảm, anh sẽ tung tin liên quan đến Thái tử lên báo. Dù Kim Seung Jun và đám đi cùng hắn không hề nhận ra, nhưng những người khác đều nhẹ gật đầu về phía Seo Baek Han. Như muốn nói rằng, yên tâm, sau khi cậu rời khỏi đây, bọn họ sẽ trông chừng mồm miệng của Kim Seung Jun.
“Này, Seo Baek Han. Tôi… Xin lỗi, tôi…”
Seo Baek Han không thèm để ý đến Kim Seung Jun đang cố gắng bắt chuyện, chỉ tiếp tục dọn dẹp phần rượu còn lại trên bàn của Thái tử.
“Jin So Yeon nói đúng đấy, tôi, chỉ là… hơi phấn khích quá, Baek Han, Baek Han à! Đợi chút!”
Ngay khi Seo Baek Han rời khỏi bàn, vài người trong nhóm liền ôm trán bất lực. Bởi vì Kim Seung Jun cuối cùng cũng gào khóc thành tiếng, khiến lũ phóng viên đánh hơi thấy tin liền kéo đến. Những người đang lúng túng liếc mắt nhìn nhau gần đó chắc chắn đều là người của Thái tử… Và khi Seo Baek Han thấy một kẻ thuộc phe đó mà anh không ngờ đến đang cắn chặt môi đầy khó xử, tâm trạng anh bỗng tốt lên một chút. Ít ra thì ở cái nơi thối nát này anh cũng thu được chút thông tin giá trị.
“Này! Seo Baek Han! Đi cùng đi!”
“Ồn ào.”
Gửi trọn sự ghét bỏ vào từng bước chân, Seo Baek Han liên tục nhấn nút gọi thang máy như thể chỉ muốn biến khỏi chốn này ngay lập tức. Choi Yeon Jun, người lẽo đẽo theo sau, rụt cổ rụt vai quan sát xung quanh.
“Này. Có phải là vì Kim Seung Jun động đến Joo Tae Hyun nên mày mới nổi giận không?”
Cái tên đó hôm nay được nhắc nhiều thật. Seo Baek Han khẽ tặc lưỡi chỉ chăm chăm nhìn vào bảng điều khiển.
“Chẳng lẽ Seo Baek Han, mày… Thích cậu nhóc mới lớn đó?” Choi Yeon Jun định trêu chọc, nhưng thấy Seo Baek Han không phản ứng thì chỉ biết gãi đầu gãi tai tự vuốt lại mái tóc được chải chuốt cẩn thận.
“Ờ thì, tao cũng chán giữ chỗ rồi nên cãi nhau tí cũng hay. Mà này, Seo Baek Han. Mày không thấy Kim Seung Jun cũng có vẻ thích mày à?”
“Ghê tởm vừa thôi.”
“Sao, như mày nói đó, có vẻ nó ghen với Joo Tae Hyun nên mới làm loạn vậy còn gì.”
“Thằng đó ghen với Joo Tae Hyun thì liên quan gì đến chuyện nó thích tao hả?”
“Thì sau khi Joo Tae Hyun gia nhập “Hae Ji” , hai người dính nhau như hình với bóng còn gì. Đều là Alpha, đều có gia thế khủng, lại còn là nhà tài trợ lớn… Với dạng như Kim Seung Jun, mấy yếu tố đó như nút bấm kích động vậy. Không hiểu sao một đứa tinh ý như mày lại không nhận ra chứ?”
“Vì tao không muốn nhận ra. Nhưng mà, mày mới là người nên biết điều một chút đấy? Giữa cái lúc này mà cứ lôi cái tên Kim Seung Jun chết tiệt đó ra trước mặt tao là có ý gì hả?”
Seo Baek Han đồng tình với điều Choi Yeon Jun chỉ ra. Cậu không cho rằng quy mô hay lịch sử công ty quyết định phẩm cách con người. Nhưng việc Kim Seung Jun cố ý lôi gia thế, danh dự ra – những thứ thối rữa ấy – để bôi nhọ Joo Tae Hyun, rõ ràng là xuất phát từ mặc cảm cá nhân.
“Cơ mà hồi nãy mày nổi điên lên như vậy, chắc tin đồn sẽ lan nhanh như cháy rừng mất.”
Không được đáp lại, Choi Yeon Jun bắt đầu lôi điện thoại ra nghịch. Có vẻ đang xem video ngắn nào đó, vì có tiếng nhạc nhộn nhạo vang lên.
“Mày vốn giỏi kiểu châm chọc mỉa mai cơ mà. Cả đám ai chẳng biết mày xoắn như bánh quẩy, mà sao lần này lại bốc đồng thế… Hả? Seo Baek Han. Đây là Joo Tae Hyun đúng không?”
“Xem cái này đi,” Choi Yeon Jun dí điện thoại sát vào mặt Seo Baek Han. Màn hình ở khoảng cách gần đến mức khó nhìn rõ, khiến Seo Baek Han cau mày khẽ nghiêng đầu né ra sau.
“Ây dà. Thuật toán thật sự đáng sợ mà? Mới nói vài câu về Joo Tae Hyun thôi mà đã cho hiện tin ngay.”
“Đây là tài khoản của Joo Tae Hyun à?”
“Không. Hình như là ảnh tập hợp từ cộng đồng mạng nào đó thì phải? Cũng có thể là do bộ phận PR của DH phát tán ngầm.”
Vốn định lắc tay gạt đi vì không hứng thú, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện đầy trên màn hình, Seo Baek Han bất giác dán mắt vào đó.
Kỳ lạ thật.
Đúng là Joo Tae Hyun.
Nhưng… Joo Tae Hyun đã từng có vẻ mặt lạnh lùng như thế này sao?
“Lúc mới gặp thằng bé, trông còn là con nít chính hiệu mà. Bây giờ nhìn lớn thật rồi, lớn thật rồi đấy.”
“Choi Yeon Jun.”
“Hả?”
“Mặt Joo Tae Hyun… Vốn dĩ như thế này sao?”
“Ờm… Nhìn kém hơn ngoài đời chút xíu.”
“Không, ý tao không phải vậy.”
Làm sao để giải thích đây? Seo Baek Han đưa tay che môi, chăm chú nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ đó.
Đoạn video ngắn ghép từ nhiều tấm ảnh của Joo Taehyun được làm khá cẩu thả, không giống như sản phẩm từ phòng PR chuyên nghiệp. Dù phần lớn hình ảnh bị mờ hoặc nhòe, ánh mắt của Joo Tae Hyun trong từng khung hình vẫn sắc bén đến kinh ngạc. Đến mức một người lạ xem thôi cũng sẽ nghĩ thằng này có vẻ dữ dằn đấy, kiểu đánh giá như thế chắc sẽ là phản ứng đầu tiên.
“… Ừm. So với ký ức của tao thì đúng là có khác.”
“Ờ ha. Trước giờ ai cũng khen Joo Tae Hyun đẹp theo kiểu dễ thương… Á đù! Này, nhìn kìa! Cái đồng hồ cậu ta đeo, chính là cái tao kể hôm bữa đó!”
Không phải là đang định phân tích nhan sắc của Joo Tae Hyun.
Seo Baek Han tuy chưa từng chủ động dành thời gian riêng với cậu, nhưng vì thường xuyên gặp mặt nên anh vẫn có vài ấn tượng. Mỗi lần gặp lại đều thấy Tae Hyun cao lên vùn vụt như măng mọc sau mưa, mà người thì vẫn gầy yếu như cũ, đến nỗi đôi khi còn lo cậu ta thiếu sức sống thật sự.
Nhưng trong ảnh mà Choi Yeon Jun cho xem, Joo Tae Hyun không còn là đứa nhóc rầu rĩ mà anh từng biết.
“Giờ muốn mua mẫu đồng hồ đó chắc phải tốn bằng giá một căn hộ ở Seoul rồi. Chết tiệt, tiền mới là số một. Huyết thống gì chứ, vứt hết.”
Chắc vì khoảnh khắc ảnh được chụp đúng lúc cậu ta vuốt tóc mái lên. Chân mày vốn mềm mại nay lại sắc nhọn rõ rệt, ánh mắt cũng sắc sảo đến bất ngờ.
Chỉ vậy thôi. Trang phục Joo Tae Hyun mặc, dáng đứng ngay thẳng tất cả đều không khác gì mọi ngày. Chỉ là cậu đang mang một gương mặt mà chưa từng một lần để Seo Baek Han nhìn thấy một lần.
So với khi được Tae Hyun nói lời thích, thì chính giây phút này, Seo Baek Han mới thực sự cảm nhận được rõ ràng tấm chân tình của cậu ấy. Bởi vì, anh chưa từng biết, Joo Tae Hyun lại có thể nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thế.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
***
Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật

Bình luận (0)