Hoán Đổi Tội Lỗi

Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật
***
Chương 4:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
Ở rìa tầm mắt, Seo Baek Han thấy đầu ngón tay Joo Tae Hyun động đậy một cách bồn chồn. Chỉ lướt mắt nhìn sang, gương mặt nhóc con ấy vẫn chẳng khác gì khi từng gặp vào cái đêm cuối năm của nhiều năm trước, giống đến mức khiến người ta thấy phi lý.
Dù hiếm có ai được yêu thương và lớn lên trong môi trường tương tự như thế, Joo Tae Hyun vẫn nhìn anh bằng ánh mắt của một con chó hoang như thể đã sống cả đời ngoài đường. Ánh mắt nặng trĩu, như thể muốn níu kéo cả những người không buồn quan tâm.
Chính ánh nhìn ấy, vẫn không đổi sau từng ấy năm, khiến Seo Baek Han linh cảm rằng bất kể hôm nay cậu ta định nói gì thì ít nhất tình cảm mà cậu ta dành cho mình vẫn chưa hề phai nhạt.
Không phải là ảo tưởng khó chịu gì. Phải rất muộn về sau này, Seo Baek Han mới nhận ra Joo Tae Hyun chỉ thể hiện biểu cảm đó trước mặt mình, hay đúng hơn là cậu ta cố tình diễn ra như thế. Đến mức, trước ngày lên đường du học và cho đến khi hai mươi tuổi cũng không trở lại, Tae Hyun vẫn gắng sức xuất hiện tại buổi tiệc cuối năm của “Hae Ji”, chỉ để bày tỏ tình cảm với anh.
“Hoàng thất cũng rảnh quá nhỉ? Chỉ là lễ kỷ niệm học bổng thôi mà gọi bao nhiêu người đến vậy?”
“Thái tử nghe nói nằm bẹp luôn rồi kìa, bảo phải đông hơn lễ thành lập “Hae Ji” cơ mà. Nãy còn thấy cháu trai của quỹ Yoon Ra đến điểm danh rồi đi luôn đấy.”
“Điên à, gọi cả đứa đang học ở Washington về nữa á? Nó với hoàng tử Lee có thâm thù gì mà làm quá vậy?”
“Chẳng phải hoàng tử là Alpha hay sao. Nhắc mới nhớ Joo Tae Hyun chưa thấy xuất hiện nhỉ? Cậu ta cũng học cùng trường với cháu trai Yoon Ra mà không phải sao?”
“Ờ ha? Joo Tae Hyun cũng là Alpha mà nên chắc chắn cũng bị ép đến đấy.”
Đang ngó lơ mấy câu xì xào của đám người xung quanh, Seo Baek Han bỗng khựng lại giữa lúc đang đưa ly rượu lên môi. À… Thì ra chỗ du học của Joo Tae Hyun là Washington, chứ không phải London à?
“Joo Tae Hyun từng uống nhầm thuốc ức chế rồi ngất ở sân bay đó. Sau vụ đó DH Group không cho cậu ta xuất hiện ở các sự kiện bên ngoài nữa.”
“Ơ? Tao nghe là do quá sức vì tham dự tiệc Giáng Sinh? Tiệc cuối năm? Dù sao thì cũng là bị ép quá mức.”
À… Vậy là nhóc đó đã cố gắng hết mức để đến được buổi tiệc đó trước khi xuất cảnh. Dù sao… Cũng có hơi áy náy nhưng giờ nghĩ lại thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Seo Baek Han nhấp tiếp ngụm rượu. Cái cớ say luôn tiện để rút khỏi những buổi tiệc khó chịu như thế này. Nếu không phải Thái tử đích thân liên lạc, van nài anh hãy đến cho bằng được, thì chẳng đời nào anh lại bén mảng tới nơi mà cả lũ đầu đất kia tụ tập.
“Mày bị điên à. Chính Thái tử nói với tao đấy. Một thằng nhà tài phiệt phải uống thuốc ức chế vì cơ thể gặp vấn đề? Còn gì gọi là rủi ro từ chủ sở hữu nữa, đấy chính là thảm họa rồi. Cổ phiếu rớt cái vèo thì phòng PR của DH Group đương nhiên phải bịa ra lý do khác rồi.”
“Ơ ơ? Này, tụi mày bắt đầu nói vớ vẩn rồi đấy.”
Choi Yeon Jun, người được mệnh danh là bạn thân duy nhất của Seo Baek Han, hai người đã gắn bó từ nhỏ, tinh ý xen vào.
“Xung quanh nhiều người lắm, đừng bàn chuyện của mấy đứa nhỏ đang không có mặt ở đây như vậy-”
“Cái cấu trúc gene của nó mới là vấn đề. Ngân sách cho Cung Yeon Hwa giờ toàn đổ về phía Thái tử phi, chỉ vì cái thằng ngốc đó uống thuốc rồi trở thành Omega lỗi. Má nó. Sao tiền thuế của tao lại phải dùng để sản xuất thuốc ức chế cơn phát tình cho tụi nó hả?!”
“Này, này! Kim Seung Jun!”
Bầu không khí chợt lạnh ngắt. Bởi Seo Baek Han, người đang yên vị, cũng là một Alpha có thể trạng phải dùng thuốc ức chế. Vậy nên lời của Kim Seung Jun chẳng khác gì đâm thẳng vào anh.
Tuy nhiên Seo Baek Han không hề phản ứng. Dù là cố tình hay vô ý thì anh cũng chẳng quan tâm. Việc dùng gene để hạ nhục người khác vốn anh đã chẳng vừa ý rồi, nhưng cảm xúc như tức giận hay thất vọng chỉ đến khi còn chút tôn trọng với đối phương. Nếu phản ứng lại, chẳng khác nào hạ thấp mình ngang hàng với thằng ngu đó, làm vậy chi.
“À, à không, tôi không nói Baek Han đâu…… Tôi nói là thằng Joo Tae Hyun đó! Nhưng cái thằng Joo Tae Hyun đó, làm gì có Alpha nào cứ lẽo đẽo bám theo Baek Han như nó đâu…… Không có vấn đề thì vô lý quá-”
Hmm. Ra là đến tụi ngu này cũng biết Joo Tae Hyun luôn dõi theo mình à……
Seo Baek Han đưa quả nho lên miệng, vừa nhai vừa nhớ lại hình ảnh nhóc con năm xưa.
Đứa trẻ mười bảy tuổi với khuôn mặt u ám ấy, dù đã bao lần chứng kiến tôi bị người khác gọi rời đi vì những lý do rõ rành rành, vẫn chẳng thể nói nổi một lời, mãi đến tận sau cùng của sau cùng, mới có thể gắng gượng gom góp đủ dũng khí.
Hôm đó khi tôi quay lưng đi, mặt của Joo Tae Hyun trông như thế nào nhỉ, Seo Baek Han nghiêng đầu, bất chợt thấy khó hiểu. Kim Seung Jun bảo là trực tiếp nghe từ Thái tử thì có vẻ không tin nổi, nhưng qua thái độ, hình như mấy chuyện liên quan tới Joo Tae Hyun cũng lan truyền nhiều rồi… Hay do anh chưa bao giờ để tâm nên không biết? Mà nhóc đó thì có gì để lũ rảnh rỗi này bới móc?
“Này, mấy thằng khốn này. Tụi mày làm tao mất hứng uống rượu luôn đấy. Nghỉ đi. Hửm?”
Choi Yeon Jun khẽ gõ ly vào bàn. Đây là hành động nhanh nhạy của một người hiểu rõ rằng, nếu mọi chuyện kết thúc ở mức này thì Seo Baek Han cũng sẽ không đến mức hành xử theo tính khí của mình.
“ Tiện nhắc tới thì tao cũng có chuyện muốn nói. Thằng khốn Joo Tae Hyun ấy!”
Chưa gì ánh mắt của Kim Seung Jun đã lờ đờ, giọng gằn to, rõ là đang ngà ngà say.
Seo Baek Han vẫn nghiêng mặt lặng lẽ nhai phần nho còn lại. Bình thường thì anh đã đứng dậy bỏ đi rồi. Nhưng có lẽ vì ấn tượng kỳ lạ với lần tỏ tình của Joo Tae Hyun… Thế nên hôm nay lại thấy muốn nghe thử xem thằng ngu kia còn bịa đặt gì về nhóc con đó.
“Thật ra Joo Taehyun không phải Alpha đâu, mày biết chưa?”
“Này, Kim Seung Jun…... Mày thôi xem mấy cái chương trình câu view của lũ Youtuber tin vịt đi. Đưa ra mấy thuyết âm mưu vớ vẩn kiểu đó làm gì.”
“Gì, tao thấy thú vị mà. Tò mò nên nói thôi. Tại sao Joo Tae Hyun không phải Alpha?”
“Mấy người cẩn thận mồm miệng dùm! Không biết người bên DH cũng có mặt à?”
“Mẹ kiếp, làm như ông là thanh liêm lắm ấy. Rồi thì sao? Nói cho hay thì là tài phiệt, nhưng rốt cuộc thì bọn nó với tao chẳng phải cũng đều là dân buôn bán à? Cớ gì phải cúi đầu nhìn sắc mặt tụi nó chứ?”
“Thằng khốn này mày đang nói gì đấy? Tưởng giờ là thời Joseon à?”
“Tao sai à? Mà nói luôn, lý do Joo Tae Hyun bám theo Baek Han chính là vì điểm đó. Nhà của Baek Han là danh gia vọng tộc đã sản sinh ra tới ba đời tể tướng từ thời Joseon đấy mà.”
Kim Seung Jun cố tình xoay cổ tay một cách gượng gạo để cái logo trên chiếc đồng hồ vàng hiện rõ ra, nhưng động tác ấy chỉ khiến kiểu tóc vuốt keo bảnh bao của hắn trông càng thêm luộm thuộm. Nhìn hắn bây giờ, chỉ đứng im thôi mà bộ mặt đáng ghét ấy đã khiến người ta thấy rẻ tiền hơn bao giờ hết.
Ngay cả Choi Yeon Jun người đã cố gắng kiểm soát cái mỏ của Kim Seung Jun cũng giơ tay đầu hàng, lùi lại và thì thầm.
“Seo Baek Han, tao bỏ cuộc. Không kiềm được thằng điên này đâu.”
“Ai bảo mày xen vào.”
“Kệ đi, đứng dậy đi. Người ta nhìn sang đây rồi kìa.”
Seo Baek Han lờ đi cái thúc nhẹ bằng khuỷu tay của Yeon Jun.
“Gì vậy. Không đi à?”
“Tò mò muốn nghe thử xem thằng điên đó còn nói gì nữa nên ở lại thêm chút đi.”
Bảo tò mò cũng chả phải nói suông. Biết cha của Kim Seung Jun chỉ là đại diện của một công ty khởi nghiệp cỡ nhỏ. Không phải muốn coi thường ai vì quy mô công ty. Nhưng cũng phải có lý do gì đó mới khiến Thái tử - kẻ thực dụng nhất trong bọn thực dụng - lại mời một kẻ như thế đến buổi lễ ra mắt quỹ học bổng mà hắn đã dày công chuẩn bị suốt bao năm.
“Chẳng lẽ thằng Kim Seung Jun thực sự là người phe Thái tử?”
“Không rõ. Nhưng nhìn cách lôi gene ra để xúc phạm người khác thì chắc chịu ảnh hưởng bên đó.”
Khi thấy mấy chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh dưới chiếc đồng hồ của Kim Seung Jun, Seo Baek Han khẽ nhắm mắt lại. Cũng có chút muốn tiếp tục quan sát, nhưng cứ phải nhìn thứ như thế kia thêm chút nữa thì chỉ thấy mắt mình như muốn mục rữa mất.
“Chậc. Mấy thằng chả có mối quan hệ nào thế này thì phải làm sao với chúng mày đây. Anh họ thân với tao có quen biết kha khá người trong Bộ Cựu chiến binh ấy. Nhưng mà theo lời anh ấy thì, ở buổi tiệc cuối năm của “Hae Ji” lần trước, Joo Tae Hyun với Baek Han-”
“Kim Seung Jun.”
Phải nói là thời điểm cực chuẩn. Nhờ Kim Seung Jun lôi “Hae Ji” ra mà giờ cũng chẳng cần phải tiếp tục nhẫn nhịn ngó cái bộ dạng rác rưởi đó nữa.
Việc dám nhắc đến chuyện xảy ra trong nội bộ của “Hae Ji” cho thấy chắc chắn thằng đó có ai bên phía Thái tử truyền tin thật.
Nhưng câu hỏi là vì sao Thái tử lại đi kết nạp cả những kẻ mất giá trị như thế này. Kiểu như Kim Seung Jun là loại quân cờ dùng xong là nên vứt bỏ trong âm thầm mới đúng. Dù Thái tử có phần kém cỏi đi nữa, mấy chuyện như thế chắc cũng phải rõ. Thế mà trong buổi ra mắt quỹ học bổng quy tụ toàn khách quý lại mời cả thứ hạ đẳng như hắn đến?
“Ơ? Ơ ơ…… Baek Han à.”
Học bổng, công ty khởi nghiệp, bài xích gene…
Seo Baekhan đứng dậy khỏi ghế, vừa bước đi vừa suy xét mối liên hệ giữa Thái tử và Kim Seung Jun đang dẫn về hướng nào. Trước hết cần điều tra tình hình tài chính đã.
“Lựa lời mà nói đi. Chỉ vì ghen tị với việc Tae Hyun là Alpha mà đem đứa trẻ còn không có mặt ở đây ra dựng chuyện bôi nhọ thì mày không thấy nhục à?”
Những kẻ lúc nãy còn cười hùa theo lời bình phẩm hạ cấp của Kim Seung Jun giờ mang nét mặt ngẩn ngơ, hướng mắt về phía Seo Baek Han.
Rốt cuộc thì cũng chỉ là một lũ như nhau cả thôi. Ngoài mặt thì ra vẻ can ngăn Kim Seung Jun, nhưng thực chất lại dùng miệng người khác để thỏa mãn niềm vui bệnh hoạn với mấy lời bình phẩm rẻ tiền. Thấy bộ dạng chúng nó vừa sửng sốt vừa lóe lên ánh nhìn hiếu kỳ chỉ thấy buồn nôn không chịu nổi.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
***
Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật

Bình luận (0)