Hoán Đổi Tội Lỗi

Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật
***
Chương 3:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
Tổ chức tình nguyện Hae Ji, do hoàng tử thứ hai, người nay đã trở thành Hòa thân Vương – Lee Rok cùng với Seo Baek Han làm nòng cốt, từ những ngày đầu thành lập đã nhận được sự yêu mến nồng nhiệt từ công chúng.
Cũng phải thôi, trước tiên nếu không phải là hậu duệ của các nhà hoạt động độc lập thì ngay cả việc gia nhập cũng không thể. Sau khi trở thành hội viên chính thức, nếu không có đóng góp cho cộng đồng, thì cũng sẽ bị xóa tên không thương tiếc. Việc là hội viên chính thức của “Hae Ji” chẳng khác nào một giấy chứng nhận về việc từng tham gia các chiến dịch và hoạt động tình nguyện một cách nghiêm túc.
Nhờ vậy, bất kể là giới chính trị hay tài chính, các gia đình danh giá đều dốc lòng tạo điều kiện để con em mình có thể thân thiết với hội viên của “Hae Ji”. Bởi với những người thuộc thế hệ kế cận đang bắt đầu bước vào xã hội thì “Hae Ji” là một công cụ vô cùng hấp dẫn để lan tỏa danh tiếng.
Tập đoàn lớn DH cũng không phải là ngoại lệ, có điều trong trường hợp này, ít ra thì họ cũng có tư cách thành viên chính thức – vốn khác xa so với đám người nửa vời khác.
Là hội viên chính thức của “Hae Ji”, là người quyên góp số tiền lớn, cùng độ tuổi và cùng là Alpha.
Nhờ có vài điểm chung như vậy, nên Seo Baek Han và Joo Tae Hyun thường xuyên được nhắc đến cùng nhau từ trước.
Tuy nhiên, không có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người thật sự thân thiết.
Họ chỉ dừng lại ở mức chào hỏi xã giao vì biết rằng nếu gây hiềm khích thì cũng chỉ khiến đôi bên thêm mệt mỏi.
Với người ngoài, họ thường giải thích mối quan hệ này bằng cách nói rằng không hẳn là bạn, chỉ là quen biết sơ sơ, một kiểu quan hệ hời hợt mà dù có xóa số khỏi danh bạ thì cả đời cũng chẳng có việc gì bất tiện cả.
Với Seo Baek Han, Joo Tae Hyun chỉ tồn tại ở mức độ đó thôi.
“À, thì ra là vậy.”
Thế mà Joo Tae Hyun lại nói rằng em ấy thích tôi. Không, là đã từng thích tôi.
Ngạc nhiên thì có nhưng cảm xúc cũng chỉ dừng lại ở đó. Seo Baek Han thậm chí cũng không quan tâm tình cảm của cậu nhóc ấy dùng thì quá khứ hay hiện tại. Bởi lời tỏ tình của một thiếu niên còn hợp với đồng phục học sinh hơn là lễ phục trang trọng chẳng để lại dư âm gì lớn trong lòng anh. Bởi vì Seo Baek Han đã quá quen với ánh nhìn thiện cảm từ người khác ngay từ khi còn nhỏ.
Bị người ta tỏ tình dù còn chưa kịp quen biết cho ra hồn ư? Chuyện thường thôi. Vì những chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại một cách không mong muốn, Seo Baek Han đã quá rõ tại sao người ta lại hay chọn cách tỏ tình bằng thì quá khứ.
Bởi khi họ tự nhủ rằng mình chẳng kỳ vọng gì đâu nhưng trong lòng vẫn âm thầm mong đối phương cũng có cảm xúc giống mình.
Lúc đó, người ta thường buông ra những câu tỏ tình tương tự như lời mà Joo Tae Hyun từng nói khi ấy, với gương mặt cũng giống như em ấy lúc đó, rồi liếc nhìn anh đầy mong đợi.
Đây chẳng phải là vấn đề liên quan đến tính cách sắc sảo của Seo Baek Han. Mà là bởi những câu chuyện như thế lúc nào cũng có một công thức na ná nhau đến mức không thể vờ như không biết được nữa.
Em thích anh. Thật ra, em đã từng thích anh…… Chỉ trong hôm nay thôi, đã có năm người nói với tôi như thế. À không, vừa rồi còn có Joo Tae Hyun, vậy là sáu người.
Đến mức này thì chỉ thấy ngán ngẩm mà thôi.
Seo Baek Han không cảm thấy ghét Joo Tae Hyun vì cậu bất ngờ tỏ tình, cũng chẳng thấy cậu nhỏ bé hay tầm thường. Chỉ là quá mỏi mệt vì lại phải đối mặt với một tình huống quen thuộc mà thôi.
Ngược lại, Seo Baek Han đánh giá khá cao về Joo Tae Hyun – “con trai út của DH Group”.
Dù ai cũng biết người lớn trong nhà cưng chiều cậu đến mức nào thế nhưng cậu vẫn chưa từng vướng phải scandal gì, điều đó có nghĩa là Joo Tae Hyun biết cách cư xử phải phép trong hoàn cảnh của mình.
Seo Baek Han luôn đánh giá cao những người có thể chịu trách nhiệm cho giá trị tên tuổi của bản thân.
Dù không có hứng thú cá nhân, nhưng những người như thế lúc nào cũng được anh ghi nhận. Huống chi Joo Tae Hyun còn là một trong những người trẻ hơn anh khá nhiều. Một mầm non có triển vọng.
“Tae Hyun à, em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
Ngay khi hỏi câu đó, anh chợt nhớ lại cảnh mấy người lớn lúc nãy cứ túm lấy thằng nhóc kia mà bàn tán nào là trường nội trú, nào là giáo dục khai phóng. Nếu nhớ không lầm, họ còn khen cậu bé mới mười bảy tuổi mà đã chững chạc nữa.
“Mười bảy tuổi…”
Lẩm nhẩm lại tuổi của Joo Tae Hyun, Seo Baek Han bật cười khẽ.
Có lẽ sau này anh cũng chẳng có lý do gì để thân thiết hơn với Tae Hyun, nhưng cũng chẳng nhất thiết phải khiến quan hệ giữa họ trở nên gượng gạo. Chỉ là vào khoảnh khắc đang tính toán mấy điều đó, tất cả bỗng trở nên thật ngớ ngẩn.
Việc bị người khác thích khi mình không mong đợi thì vẫn thấy phiền như thường lệ, nhưng để đối xử nghiêm túc với một đứa nhỏ hơn mình những bảy tuổi thì cũng thật quá sức.
“Mười bảy……”
Cứ mỗi lần Seo Baek Han nhắc đến tuổi tác, Joo Tae Hyun lại càng cúi thấp đầu hơn.
Giờ thì cậu ta chẳng dám nhìn thẳng nữa, chỉ dừng ánh mắt ở khoảng ngang ngực Seo Baek Han.
“ Hình như ta phải trả lời ngay bây giờ nhỉ?”
“ Dạ?”
Cái đầu đang cúi gằm của Joo Tae Hyun bật ngẩng lên. Đôi mắt cậu đen như có ai đổ mực vào. Đôi mắt của Joo Tae Hyun đậm màu mà vẫn mờ ảo một cách lạ thường, đến nỗi chúng phản chiếu hết mọi ánh đèn lộng lẫy xung quanh, chỉ giữ lại nguyên vẹn màu sắc vốn có của riêng mình. Nếu phải miêu tả thì Joo Tae Hyun là một người có ngoại hình khá bắt mắt nhưng chẳng mấy ai khen cậu đẹp, có lẽ là vì ánh mắt và nét môi lúc nào cũng u buồn kia.
“ Không, không phải vậy đâu ạ… Thật sự không phải đâu.”
Thấy Joo Tae Hyun tròn mắt, xua tay lia lịa, Seo Baek Han không nhịn được bật cười. À, thì ra cậu cũng biết lúng túng đấy chứ. Lần đầu tiên thấy cậu có dáng vẻ phù hợp với lứa tuổi thật của mình, lòng Seo Baek Han cũng dần dịu lại.
“Em sắp ra nước ngoài, cái đó, em quyết định đi du học. Có lẽ sẽ không về Hàn một thời gian, nên chỉ muốn nói một lần trước khi đi thôi ạ.”
“Vậy à. Dù sao cũng cảm ơn em vì đã dành thiện cảm cho ta, Tae Hyun à.”
Seo Baek Han khẽ nhếch môi cười. Đây là biểu cảm mà anh biết rất rõ vì mỗi lần làm thế người ta đều thẫn thờ nhìn theo, Joo Taehyun cũng không ngoại lệ. Thật đúng là cách nhẹ nhàng nhất để kết thúc một tình huống không thoải mái.
“Em đi London đúng không? Học hành chăm chỉ nhé.”
Đây là lần đầu tiên Seo Baek Han nhìn Joo Tae Hyun ở khoảng cách gần thế này, đứng dưới ánh đèn chùm, ngay cả lớp lông tơ trên má cậu cũng nhìn thấy rõ. Cái khoảnh khắc nổi giận vì cậu cũng giống như những người khác, nay lại thấy có chút áy náy.
“Khi nào về Hàn thì liên lạc nhé. Ta mời em ăn gì ngon.”
Với một giọng điệu thân thiện nhưng rỗng tuếch, Seo Baek Han nói như đang ban phát chút an ủi vô thưởng vô phạt, Joo Tae Hyun khẽ hít vào. Có lẽ giờ mới nhận ra rằng lời tỏ tình của mình không được đón nhận nghiêm túc. Có vẻ không phải kiểu người vô tâm, nhưng chắc chưa quen với việc bị từ chối. Cũng phải. Lớn lên trong sự cưng chiều, có lẽ chẳng ai từng dứt khoát vạch ranh giới với cậu.
“…… Dạ.”
Dù bị từ chối khéo léo nhưng Joo Tae Hyun vẫn như còn lưu luyến, mấp máy môi vài lần, sau đó mới giữ lại vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc và gật đầu chào.
“Vậy… Chúc ngài năm mới vui vẻ.”
“Ừ. Em cũng thế.”
May mà không phải kiểu người vì tổn thương lòng tự trọng mà làm loạn lên, cũng đỡ.
“Học hành chăm chỉ nhé.”
Seo Baek Han xoa rối mái tóc Joo Tae Hyun rồi quay lưng bỏ đi không chút do dự. Cái ánh nhìn âm ấm cứ bám sau lưng một lúc lâu, anh vờ như không biết. Cuộc trò chuyện riêng tư đầu tiên giữa anh và cậu nhóc u ám ấy kết thúc như thế.
“Xin lỗi ngài.”
“Ừ.”
Seo Baek Han đang miên man vẽ lại khuôn mặt non nớt của Joo Tae Hyun ba năm trước, khẽ phát ra một tiếng hắng giọng như để tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Vì là chuyện quan trọng… Nên em hơi căng thẳng một chút ạ.”
Joo Tae Hyun hồi mười bảy tuổi, bất kể mặc gì cũng đều toát lên vẻ như được người lớn chọn giúp. Thế nhưng bây giờ cậu đã đủ lớn để mặc áo khoác hay áo khoác dạ theo sở thích riêng mà không còn cảm thấy lạc lõng. Không chỉ cao lên mà thân hình cũng vững chãi hơn so với dáng người gầy gò trước kia, và má cậu cũng không còn phủ lông tơ non mịn như ngày xưa nữa.
Dù vậy dấu vết tuổi trẻ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Không sao đâu, cứ nói khi em thấy bản thân sắp xếp được suy nghĩ. Ta chỉ cần rời khỏi đây lúc 6 giờ 40 thôi.”
“Nhưng em biết là ngài bận…”
“Tae Hyun à.”
Seo Baek Han liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi cầm lấy quyển sách đang để trên bàn. Đó là cuốn sách giới thiệu triển lãm đặc biệt của Bảo tàng Quốc gia Trung ương mà anh đã xem qua trong lúc chờ vì Tae Hyun đến trễ một chút.
“Vẫn còn 53 phút cơ mà.”
Mở lại trang đã đánh dấu, Seo Baek Han khẽ liếc nhìn nhân viên đang đứng chờ đằng xa. Khi thấy người đó định bước tới, anh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và ra hiệu bằng ánh mắt về phía ly nước. Vì đây là nhân viên đã làm việc lâu năm tại phòng chờ của “Hae Ji” , họ chắc chắn hiểu rõ ý anh chỉ với tín hiệu đơn giản ấy.
“Ta đúng là bận, nhưng vì hôm nay muốn gặp em nên mới sắp xếp được chút thời gian đấy.”
“……”
“Nếu đây là chuyện khó nói đến mức em không dễ mở lời thì… Sẽ tốt hơn nếu em sắp xếp rồi nói rõ ràng với ta.”
“Xin lỗi đã làm phiền. Quý khách có cần gì thêm không ạ?”
“Không đâu, cảm ơn nhé.”
Nhân viên chen vào đúng lúc như chỉ đạo, đặt ly nước trước mặt Joo Tae Hyun, và lời cảm ơn được Seo Baek Han thay mặt đáp lại.
“Ta đã chừa sẵn thời gian chỉ để dành cho em rồi, nên em dùng nó thế nào là tự do của em. Không cần phải xin lỗi.”
“……”
“Chỉ khi em để thời gian này trôi qua một cách uổng phí vì cái gọi là cảm giác có lỗi, thì lúc đó em mới thực sự cần xin lỗi ta.”
“… Vâng. Em hiểu ý ngài rồi ạ.”
“Vậy thì, cứ từ từ sắp xếp rồi nói nhé.”
Seo Baek Han ngả người thoải mái vào ghế sofa, đưa mắt trở lại cuốn sách triển lãm.
Đừng bảo là em vẫn còn thích ta, bây giờ em đã 20 tuổi nên mong được ta chấp nhận… Đừng nói những điều kiểu như vậy.
Seo Baek Han thầm cầu mong điều đó không xảy ra. Vì nếu người biết rõ sức nặng của cái tên mình đang mang, lại viện cớ là chuyện gia đình để gọi anh ra đây, rồi chỉ để lặp lại lời tỏ tình lần nữa thì lần này, Seo Baek Han thật sự sẽ rất thất vọng. Bất kể xuất thân của Tae Hyun ra sao, anh cũng sẽ không muốn dính dáng gì nữa.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
***
Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật

Bình luận (0)